Mây và sóng

Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say.

Thứ Năm, 30 tháng 4, 2009

Nụ cười (4)


Trong tất cả nụ cười từng quen thuộc với tôi, nụ cười của bạn dường như bí hiểm nhất. Trong số 3 nụ cười được tôi ghi lại, nụ cười của bạn dường như khó miêu tả nhất.

Tôi thậm chí còn không dám nhìn rõ đôi mắt bạn màu gì.

Nụ cười của bạn, tôi không dám nhìn lâu, thậm chí tôi cũng không dám nói chắc là nó có đẹp như ba nụ cười khác không. Nhưng nó thực sự bí hiểm. Và nó khiến tôi ngây ngất.

Sự bí hiểm ấy, tôi bắt gặp từ cái nhìn đầu tiên của tôi về phía bạn. Không chắc nó có phải là sự bí hiểm không nữa, hay tôi nên gọi nó bằng một cái tên khác?

Who ever lov'd that lov'd not at first sight?
(W.Shakespeare - As you like it)


Khi tôi nhìn ngắm bạn, ấy là ý chí sống vĩnh cửu của Schopenhauer đang ngắm nghía bạn đấy chứ!

Khi bạn cười, ấy là thời gian ngừng lại trong phút chốc, ấy là tim tôi chợt đông lại thành băng trong phút chốc. Rồi sau phút chốc ngắn ngủi ấy, chợt thời gian vùn vụt trôi trở lại và tim tôi lại đập trở lại những nhịp mạnh mẽ hơn bao giờ hết, đưa máu cuộn trào khắp cơ thể. Nụ cười của bạn bồng bềnh và huyền ảo hệt như một giấc mơ.

Ấy là giấc mơ chỉ có tôi và bạn, trước cổng trường. Tay trong tay, mắt chìm trong mắt. Và tiếng cười bạn trở nên thật nhẹ nhàng, sâu lắng, hoà vào tiếng dương cầm đâu đó vang lên trong vô thức tôi, hình như của Yiruma. Và lời bạn buông ra thật dịu dàng, đầy ẩn ý. Ôi, cái giấc mơ.

Chiều mưa hôm ấy, dường như vạn vật bắt đầu thay đổi.

Traveller, must you go?
(R.Tagore - The gardener)

Nụ cười (3)


I.

Nụ cười của bạn nở ra khi bạn nhìn tôi. Tôi hơi bị bất ngờ vì nụ cười tươi quá.

Nụ cười của bạn như giọt mưa lác đác rơi bên ngoài cửa sổ. Giọt mưa thu ấy rơi lộp độp vào ô cửa kính tựa như nụ cười của bạn rơi vào lòng tôi. Cũng lộp độp, cũng bất ngờ như vậy.

Lần đầu tiên, tôi nhìn một nụ cười, không đắm đuối, không mê say, mà với sự chiêm ngưỡng, với một sự thẩm mỹ. Đôi mắt tôi dán chặt vào nụ cười của bạn.

Trong nụ cười ấy, tôi tìm thấy được phần nào một chút yên bình, một chút vui vẻ, một chút thoải mái và một chút yêu. Tôi yêu lắm, tôi yêu cái đẹp trong nụ cười của bạn.

Bạn cứ cười nữa đi nhé. Để cho bạn vui mà tôi cũng vui. Bạn nhé!

II.

Một lần, tôi nhìn vào gương để xem nụ cười của mình. Nụ cười của tôi trong gương trông thật giả tạo và gượng ép. Từ đó, tôi hiếm khi cười trong gương.

Tôi nghĩ rằng nụ cười của tôi cũng đẹp. Đẹp như mọi nụ cười khác.

Tôi nghĩ rằng nụ cười của tôi hệt như một làn gió nhẹ. Làn gió ấy bay khắp nơi. Nó sà xuống bên ngọn cỏ, ve vuốt, ngọn cỏ ấy chính là nụ cười của bạn. Làn gió ấy vờn trên dòng suối, lắng nghe tiếng róc rách, dòng suối ấy chính là nụ cười của bạn. Làn gió ấy lại xuyên qua kẽ lá, thấm đẫm hơi mát của giọt sương, của giọt mưa còn đọng lại, làm tán lá rung lên. Tán là ấy, giọt nước ấy cũng chính là nụ cười của bạn.

Tôi nghĩ rằng nụ cười của tôi chính là làn gió ấy. Làn gió bay khắp thế gian. Làn gió đến bên một nụ cười. Nụ cười đó, chính là của bạn.

Thế nên, tôi nghĩ rằng, tôi chẳng cần phải nhìn vào gương cũng biết nụ cười của mình ra sao.

III.

Tôi không còn nhớ, nhưng tôi biết chắc chắn nụ cười của người phụ nữ nào tôi nhìn thấy đầu tiên. Đó là của mẹ tôi. Khi tôi ra đời.

Chắc hẳn đó là nụ cười đẹp nhất.

Có thể, sau này tôi lại có dịp được nhìn thấy nụ cười đó một lần nữa.

Nụ cười (2)


Rồi một ngày, tôi nhìn thấy nụ cười.

Nụ cười của bạn ấm như một buổi ban mai nắng đẹp, rọi soi vào hết thảy ngõ ngách của tâm hồn say ngủ. Ngày nắng ấm chan hoà phơi khô những ướt át buồn thảm nơi con tim. Từng tia sáng len lỏi xoa dịu, xoắn chặt lấy thân thể nơi lửa khát khao vừa dập tắt.

Nụ cười của bạn mát như một cơn mưa đầu hạ, rơi nhẹ nhàng lên chút cằn cỗi còn vương vãi xót lại trên cõi lòng quạnh hiu. Những hạt mưa nhẹ nhàng xoa dịu nền đất nứt nẻ, vuốt ve từng đụn cát để lại một vùng ẩm ướt căng tràn tròn trịa. Từng hạt nước nhỏ khẽ thấm vào mạch đất.

Từ trong tiếng mưa nhẹ nhàng rơi ấy, từ trong thứ ánh nắng ấm áp trải rộng ấy, tôi như nghe thấy tiếng mầm non rì rầm ngọ nguậy trên cánh đồng cũ.

Nụ cười của bạn không như bông hoa bừng nở trong vầng dương chói loá, như tiếng nước lách tách rơi trên tán lá cao trong những ngày mưa *. Nụ cười của bạn chỉ đơn thuần là một nụ cười có ánh nắng ấm và giọt mưa đầu mùa. Nụ cười của bạn dệt trong tâm khảm tôi một ngày mới.

Và tôi biết, quãng đời còn lại của tôi vẫn còn xán lạn phía trước. Tôi vui say như thể tôi chẳng còn phiền muộn.

Đúng như thế thật, khi mà tôi tìm lại được chút nào niềm say mê. Con tim tôi tìm lại bạn, tìm lại những nhịp rung đầu tiên của nó, nhẹ nhàng, non nớt thôi, như lần đầu tôi gặp bạn.

Bởi vì, nhờ bạn, một ngày tôi nhìn thấy nụ cười.

Shall I compare thee to a summer's day?
William Shakespeare
___________________

Thứ Ba, 21 tháng 4, 2009

Nụ cười (1)


Mỗi ngày tớ cần nhìn thấy một nụ cười, như bông hoa bừng nở trong vầng dương chói loá, như tiếng nước lách tách rơi trên tán lá cao trong những ngày mưa.
Tớ chỉ cần nhìn thấy nụ cười, tớ như một con chim lâu ngày tù túng trong cũi chợt được thả tung bay về với trời xanh, tớ như mầm cây ngọ nguậy dưới mặt đất khô cứng để vươn lên hít thở không khí trong lành.
Trái tim tớ đỡ lấy nụ cười với niềm hân hoan, như hát lên một khúc ca vĩ đại, như tiếng dòng sông chảy len qua từng kẽ đá, róc rách, róc rách, hoà cùng một nhịp với những con sóng lăn tăn và những làn nước khẽ trôi nhè nhẹ, như tiếng đại dương ầm ầm xô vào bờ trên những con sóng bạc đầu cùng tiếng vọng từ ngàn khơi của những loài chim biển.
Tiếng cười là một bông hoa nhỏ mọc ven vệ đường mà đôi khi ta vô tình lướt qua mà quên không nghĩ đến vẻ đẹp của nó.
Linh hồn tớ tràn ngập một chất hương mê say. Và thực sự tớ muốn nâng tiếng cười bằng cả đôi bàn tay, để chiêm ngưỡng.
Tớ hình dung ra nụ cười trong sáng và hồn nhiên trong đầu.

Rồi tớ tự mỉm cười.

Will you dance with me tonight?

Khi bức màn dần hạ xuống, để cho những tia nắng le lói cuối ngày ca khúc vong ca
Hoàng hôn vẽ nên một khung cảnh đẹp như tranh với một ngôi nhà nhỏ bé
Màn đêm trở về...

Trong cái mênh mông của thảo nguyên vàng, dịu dàng những ngọn cỏ nhảy múa trong giai điệu của cơn gió chiều
Chút hương thơm hoà quyện của đồng lúa mùa gặt và mùi muối mặn từ đại dương
Nàng ơi, đã đến lúc nói một lời thỉnh cầu
Chỉ một thỉnh cầu nho nhỏ mà thôi:
"Đêm nay, nàng múa với ta nhé?"

Hãy để âm nhạc lớn dần tràn đầy linh hồn
Hãy để những vần thơ làm những bước nhảy của chúng ta thêm nhịp nhàng
Hãy để con tim ta uống đẫm từng lời ca
"Đêm nay nàng có múa với ta?"

Nàng có nghe vầng trăng hát khúc ca vô thanh
Giữa ánh sáng của muôn ngàn vì sao vọng từ hàng tỉ năm?
Nàng có hiểu ngôn ngữ của những con sóng lăn tăn uể oải
Tạo ra từ những làn gió gợn nhẹ mặt hồ?

Ta sẽ cho nàng thấy tất cả những điều trên
Chỉ cần nàng chấp nhận thỉnh cầu này
"Nàng sẽ múa với ta chứ, đêm nay?"

Ta có thể nghe tiếng tim nàng đập mạnh
Đã có ai từng nói nụ cười làm nàng đáng yêu lắm chưa?

Will you dance with me tonight?


When the curtains fall down, let the glimmering evening lights sing the perished song.
Sunset has drawn a picturesque landscape with a tiny house amongst
Here comes the night...

On the vastness of the golden meadow, tenderly the grass dance in the melody of the blowing wind
The harmonious aroma of the ripe paddy from the harvest and the salt smell from the ocean mixes in.
Lassie, it's time to ask for a request
Just a simple request, only
"Tonight, will you dance with me?"

Let the fulness of music fill our spirit
Let the rhyme of the poem make our dance rhythmic
Let our heart absorb each sentence of the lyrics
"Will you dance with me tonight?"

Can you hear the moon crying the song of songlessness
In the light of the stars that comes from billions of years?
Can you understand the language of the waves with languidness
Created by the autumn wind rippling over the mere?

I'll show you all of these
If you fulfill my request
So lassie
Will you dance with me tonight?

I can hear your heart beats
Has anyone told you were so lovely when you smile before?

Thứ Hai, 20 tháng 4, 2009

You don't want to dance with me


Then, you refused my request
So, it's alright despite of the great regret
Tonight, you don't seem to dance with me

You ignored the golden moon outside
You ignored the silvery lights from the star in the sky
You ignored the call of the waves on the lake
And you ignore the offer of mine.

Outdoors the grass keeps twirling in their enchanting incessant dance
The meadow becomes soaked, comes the rain
The moon disappears, the melody of the drop sound in sadness
I am not surprised that my mind so calm.

Just do what you want lassie!
I will sing with the moon myself
I will drink the soothing lights myself
I have all the meadow with a tiny house on it
That's why I have no reasons to worry about.

You don't want to dance with me tonight
No problem lassie, it's still alright
But you are always welcome
Whenever you come back to my home
In order to dance
Maybe tomorrow...

Mái tóc

Này cô gái kia ơi
Sao cô nỡ cắt đi mái tóc
Mà tôi từng ngày đêm khó nhọc
Chỉ mong ước được vuốt ve một lần.

Sao cô cắt chẳng chút bâng khuâng
Như cô từ bỏ tấm chân tình tuổi nhỏ
Như cô vung tay vứt đi chút gì đó
Tự cõi lòng
Vào thinh không.

Tháng ngày cô còn dài những mênh mông
Cuộc đời cô còn trải xa tít tắp
Thì việc chi phải bận tâm mái tóc
Cắt ngắn rồi lại dài ngay thôi.

Chỉ có chút lòng nhỏ của tôi
Đã cắt rồi, có còn dài được nữa?

Reflection of passion

If only I had wings to fly up high in the sky. Dancing with the crescent moon, singing with the golden dawn, drinking the moist wind mingling with the sea salt. And if only I could be with you.

Refining the day light, purifying the night dew, I nurture my passion, my desire. Let it sink into the vastness of my spirit. Let it echo the rhythm of my heart.

O, my flaring blaze. Don't leave me. I haven't touch your soul. I haven't found your mystery. Outside the cloud has grown dark below the sky. The haze of the shower comes down, tapping his fingers of the bamboo leaves rhythmically. Come in my warm arm, feeling my breath, hearing my palpitating heart. Dance with me, with the peacefulness, with the love, with the music. Am I really dancing with my passion? Sing with me, with the raindrop, with the nostalgia for the gloomiest days of my life. Am I really singing with my desire?

...

God bless you the stars.

I am still alone, with my passion, not the real one, reflected upon the soothing moonlight outside the window.

Gặp bạn trên xe buýt

Tôi gặp bạn lần nào
Đã bao lâu
Tôi không nhớ
Chỉ im lặng ngắm nhau.

Hay là tôi chẳng hề quen bạn
Chỉ là người qua đường nhìn bâng quơ
Tôi lục lọi trong kí ức mập mờ
Rõ ràng tôi chẳng hề quen bạn.

Rồi bạn xuống xe
Tôi ngồi lại
Gặp một lần
Và xa mãi mãi.

Tôi chẳng hề biết bạn là ai.

A sunflower for my lassie


O Lassie,
Here is my sunflower for you!
Shall its solar head, as you see,
Compare to your Beauty?

Are we right here in the Shinny Sunflower field
Where there are still wet leaves with pure early morning dew?
We are enshrouded by the petal dance
Shimmering in the sunny rain.

O Lassie,
I want to be like these spring breezes
Could make the flowers swaying rhythmically
Could ruffle your smooth skin affectionately
And then I can kiss you gently as well.

O Lassie,
How beautiful you are,
What a pity if this honourable Sunflower doesn't turn over your face.
In that case,
I will be the very one Sunflower that I gave you
Waving my leaves in a wild glee
Shaking my head to gaze at the gleam in your eyes.

O my Lassie,
My love for you is simple as a song.

Trọng Thuỷ

Anh đứng bên này triền sông
Nhìn về biển, ngắm mặt trời hồng
Quạ kêu tang tóc
Chân lê khó nhọc
Anh hỏi rằng: Có nên khóc hay không?

Đồng trắng mênh mông
Lây lất máu nồng
Tử sĩ nằm la liệt
Bá vương nào có thiết
Nát tan một cõi Cổ Loa thành
Khói lửa bốc lên giữa trời xanh.

Anh nhớ em, Mị Châu, nhiều lắm
Nhớ khi em sợ lấm bước trên đê
Một buổi chiều nơi non nước Phong Khê
Khẽ túm váy, chân trần em đi trên cỏ dại
Anh yêu em, anh yêu người con gái
Anh yêu em, anh yêu đoá hoa em hái lúc chiều thu
Lúc sương lên mà trời đẫm mây mù
Chốn đất Việt, xa quê hương cách trở.

Anh nhớ ngày cha con từ biệt
Quan quân quây quần đưa tiễn anh lên đường
Cha nhìn anh, rồi nhìn về Nam phương
Anh đã biết mình đang mang trong trách
Xa nước Tần, xa quê hương phương Bắc
Anh dấn thân vào cõi đất hoang vu.

Chí trai lớn tựa như sông như bể
An Dương Vương đâu phải dễ đùa chơi
Tần Vương chết, đất nước loạn một thời
Nhâm Ngao khuyên: Đà hãy làm vua nước Việt.
Anh như biết, mà cũng như không biết
Trở thành một phần trong giấc mộng đế vương.

Non sông này, non sông đất Việt Thường
Giờ về tay cha anh, Nam Việt Vương Vũ Đế
Anh có thể mà dường như không thể.

Cũng bởi vì chí trai rộng như bể như sông
Đâu thể phản quốc, phản cha vì nhan sắc má hồng.

Khói mù sông.
Hình như lông ngỗng áo em còn bay trong gió
Em có còn đó không
Mị Châu ơi?

Thơ ngắn 1


Một cái mỉm cười khe khẽ
Đủ làm tim cất lời ca.

Một cái chạm tay thật nhẹ
Đủ làm cho hồn nở hoa.

Đồng cỏ

Anh chở em
Trên chiếc xe đạp nhỏ
Dừng bên cánh đồng cỏ
Anh mỉm cười
Mắt em tròn mở to.

Em chợt lắng tai nghe
Chim hót ran nắng hè
Ve kêu bừng gió hạ
Gió trời, ôi mát quá
Thổi tóc em bay bay
Trời xanh trong, mây, mây...

Anh nắm lấy tay em
Thận trọng và bỡ ngỡ
Nhẹ nhàng và sôi nổi
Ngượng ngập và vụng về
Yêu thương và say mê
Ngại ngùng, em đỏ mặt
Nhưng mắt cười với mắt
Và anh chợt
Trông thấy má em hồng.

Như đôi bướm bay rông
Anh cùng em, tay nắm tay, sẵng sàng đi đến cùng trời cuối đất
Hương hoa ngây ngất
Cá quẫy nước xôn xao
Nếu em là bầu trời cao
Anh nguyện làm con chim nhỏ
Nếu em là ngọn cỏ
Anh muốn làm giọt suơng
Em thích là con đường
Anh phải là hòn sỏi
Em muốn làm dòng suối
Anh là dòng nước xanh
Còn nếu em là em
Thì anh sẽ là anh
Chắc chắn!

Em ngồi xuống, cạnh những nụ hoa trắng
Anh ngồi xuống, bên những cánh hoa vàng
Hai đứa cùng cất tiếng hát thật vang
Hai giọng hát hoà vào thật trong trẻo
Những nốt bổng hợp vào nhau thật khéo
Những nốt trầm quấn lấy nhau thật đều
Cả thinh không im lìm vì dấu lặng
Cả đồng cỏ ngân lên cho dấu luyến
Cả đất trời thành một bản hoà ca
Cùng anh, cùng em, cùng chúng ta.

Em ngả đầu lên vai anh
Mắt em khẽ nhắm lại
Môi em khẽ mỉm cười
Vai anh thoáng ngần ngại
Tay anh toát mồ hôi
Chim thôi không ca nữa
Cỏ chợt ngừng lung lay
Cánh bướm chầm chậm bay
Trời xanh trong, mây, mây...

Tay em khẽ đặt lên tim anh
Tay anh khẽ đặt lên tim em
Tim anh đập và tim em cũng đập
Lần đầu tiên anh phát hiện ra rằng
Anh đang sống và em cũng đang sống
Hệt như lời của Vôn-te đã nói:
"Yêu là sống và còn sống là còn yêu"

(17/2/2008)

Đừng khóc

(Tặng em)

Em ngồi bên cửa sổ

Nhìn mặt trời qua non
Đừng khóc nữa em ạ
Cho con tim mỏi mòn.

Đừng khóc nữa em ạ
Trời còn xanh thế kia
Đừng khóc nữa em ạ
Nắng còn vương từng tia
Trong căn phòng lộng gió.

Sương còn đọng trên cỏ
Em khóc mãi làm chi?
Chim còn cao tiếng hót
Dế còn mãi rầm rì
Thì em đừng khóc nữa
Để lệ thấm ướt mi.

Em ơi đừng khóc nữa
Anh thì đi mất rồi
Nhưng gió còn ở lại
Chơi đùa với tóc em thôi
Nắng cứ hay lẩn khuất
Chực chờ làm hồng bờ môi
Cỏ muốn nghe tiếng em hát
Chim muốn bên em cho có đôi.

Em ạ, hãy cứ coi anh như làn gió thoảng
Qua đời em một chút xinh tươi
Lệ khô rồi, em hãy nở nụ cười
Cho đất trời rực lên trở lại.

Letters from Iwo Jima


Nếu bạn là một người lính của Nhật hoàng đang đóng trên đảo Iwo Jima; tiếng máy bay Mỹ đang ngày một rõ dần; ngoài bờ biển, cơ man nào là thuyền có ghi chữ US Navy; bạn biết rằng trận quyết chiến sẽ chẳng còn lâu nữa; tướng của bạn thì bảo rằng: "Never expect to return home alive!"; khi đó, bạn nghĩ gì?

Nếu bạn là một vị tướng của quân đội Đế quốc Nhật đang chỉ huy trận đánh trên đảo Iwo Jima, nơi trọng yếu của quốc gia, trong tay bạn chỉ có 22.000 quân, còn địch là 110.000 quân; là một người từng học ở Harvard, rất hiểu người Mỹ; khi đó, bạn sẽ làm gì?

Có lẽ, tôi sẽ nghĩ như anh lính Saigo và làm như đại tướng Kuribayashi.

Saigo là một thợ làm bánh có một cô vợ rất đẹp, lại vừa mới sinh một đứa con gái mà anh chưa hề thấy mặt. Trước khi ra chiến trường, anh chỉ nghĩ đến cô, đến đứa bé, ngôi nhà của mình và lời hứa với đứa con từ khi còn trong bụng mẹ: "Cha của con hứa sẽ trở về".

Đại tướng Kuribayashi là một người cực kỳ thức thời, có tư tưởng tiến bộ chứ không quân phiệt như phần lớn tướng Nhật khác, ông cũng có một đứa con trai Taro ở nhà, nhưng ông không chỉ nghĩ đến con, ông đang nắm giữ sinh mạng của hàng ngàn người và một phần vận mệnh quốc gia.

"Những bức thư từ Iwo Jima" là một bộ phim hoành tráng về chiến tranh thế giới thứ hai ở chiến trường Thái Bình Dương giữa Mỹ và Nhật, nằm trong bộ 2 phim của Clint Eastwood liên quan đến trận Iwo Jima: "Letters from Iwo Jima" và "Flags of our fathers". Cả hai phim khắc hoạ cái bi thảm của chiến tranh ở cả hai chiến tuyến, của những người thất trận lẫn những kẻ ca khúc khải hoàn. Cả hai phim đều dùng những hình ảnh chủ đạo. Nếu ở "Flags of our fathers" là hình ảnh ngọn cờ nước Mỹ cắm trên đỉnh Suribachi thì ở "Letters from Iwo Jima" là hình ảnh những lá thư.

Đó là thư gửi cho vợ và con của Saigo, anh không nghĩ rằng lá thư này đến được tới tay em, nhưng anh cũng viết cho khuây khoả. Đó là thư gửi đứa con Taro của đại tướng Kuribayashi, tính mệnh của cha con hiện giờ như ngọn đèn trước gió. Đó cũng là lá thư của mẹ gửi từ đất liền cho người lính trẻ tận tuỵ Shimizu, con nhớ đắp chăn kẻo lạnh. Đó cũng là lá thư của mẹ mà anh lính tù binh Mỹ Sam mang theo từ Oklahoma, trung tá Nishi, từng là vận động viên đạt huy chương vàng Olympic đã làm quen và đọc được khi anh qua đời, con chó ở nhà vừa bới hàng rào chạy qua nhà hàng xóm làm ầm ĩ, con nhớ trở về sớm.

Những bức thư đã khiến người ta hiểu nhau hơn, anh lính hiểu được đại tướng, người lính phản chiến hiểu được người lính muốn hy sinh cho quốc gia, quân ta hiểu được quân địch. Người lính Nhật được dạy rằng lính Mỹ là những kẻ khát máu, nhưng sau đó, họ hiểu ra, tất cả cũng đều là con người, họ cũng có cuộc sống bình thường như ta, cũng mong muốn được về nhà, chỉ có chiến tranh...

Một bộ phim mà ý chí sống của con người được miêu tả rõ nét. Khi thất trận ở Suribachi, đại tướng Kuribayashi ra lệnh cho tàn quân rút lên mạn Bắc nhưng chỉ huy ở Suribachi lại kháng lệnh và ra lệnh lính ở Suribachi phải tự sát, "die in honor" - chết trong danh dự, theo tinh thần Samurai, chỉ có Saigo nghe được lệnh của Kuribayashi nên tìm cách trốn lên mạn Bắc. Đó là đoạn kinh hoàng và xúc động nhất.

Anh lính Shizimi, người tận tuỵ vì quốc gia, người sẵn sàng chết vì đất nước, nhưng đến phút cuối, lại quyết định đầu hàng cùng Saigo vì: "Tôi biết nghĩa vụ của mình với quốc gia, nhưng tôi không muốn chết chẳng vì gì cả."

"Letters from Iwo Jima" là một bộ phim dài 2 tiếng 15 phút nhưng rất đáng để ngồi ê cả mông mà xem.

Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2009

Tan học

Tôi đi thật chậm
Bạn đi phía sau
Tôi đi thật chậm
Bạn ơi, đi mau!

Tôi đi thật chậm
Vờ nhìn trời xanh
Trời xanh xanh lắm
Mây trôi lâu lâu.

Tôi đi thật chậm
Vờ cúi nhặt chiếc lá rơi
Giả bộ huơ tay đón gió
Bạn ơi, đi nhanh, bạn ơi!

Tôi đi thật chậm
Bạn đi đi mau!
Chờ bạn theo kịp
Để đi cùng nhau.

Tôi đi thật chậm
Bỗng ngoảnh lại phía sau
Tôi đi thật chậm
Nhưng vẫn chẳng thấy bạn đâu.

Tôi đi thật chậm
Ruột tôi sốt lắm.

Tôi đi thật chậm
Tôi nghĩ rằng bạn đi phía sau
Tôi đâu có biết
Bạn đi trước từ lâu...

1.
Một chiếc thuyền con hai mỹ nhân
Nét càng e lệ, sắc thêm phần
Lá xanh sen ửng thoáng ngần ngại
Gió mát trời quang khẽ phân vân
Tiếng hát vút cao tâm xúc động
Giọng cười thả xuống trí bâng khuâng
Nước kia, ngươi dẫn thuyền bơi lạc
Ta sẽ đội ơn ngươi vạn lần!


2.
Xinh tươi em
Em xinh tươi
Bước đến bên đời
Em khẽ cười
Rồi đi.

3.
Sân thượng gió
Em đứng
Vang tiếng chuông nhà thờ.

4.
Này Lặng im vĩnh cửu
Ngưới trốn tận góc trăng
Này Cái đẹp vĩnh hằng
Ngươi chôn đầu ngọn cỏ.
...

Nếu người biết ta giống như làn gió
Vờ vui say qua khắp nơi này nọ
Để quên về một cánh chim xa xăm...
(Gió)

5.
Em tung tăng tung tăng
Tóc giỡn đùa với gió
Buộc nhẹ nhàng một dải lụa nhỏ
Đoá sen hồng hương thoang thoảng bay bay
Cánh mịn màng em khẽ vuốt trong tay
Chân em khẽ chạm lên cánh đồng cỏ
(Bài lảm nhảm số 4)

6.
Has anyone told you were so lovely when you smile before?
(Will you dance with me tonight)

----


Ôi.

Trà rượu


Bạn nốc rượu
Ta nhấp trà
Bạn thưởng hoa
Ta ngắm nguyệt.

"Đến như loài người, muốn đỡ khát thì uống lấy nước, muốn tiêu sầu thì uống lấy rượu, còn muốn tỉnh mộng mê thì uống lấy trà."
(Lục Vũ - Trà Kinh)


Ở nơi xa biền biệt
Ai kia có nhớ chăng?

Hay ta nào đâu có biết
Rằng người coi ta như trăng?

Mấy con ve con chim bé nhỏ
Làm sao biết chí lớn chim Bằng.

Biển bắc có con cá tên là Côn, lớn không biết mấy ngàn dặm. Nó biến thành con chim tên là Bằng, lưng của con chim Bằng lớn cũng không biết mấy ngàn dặm. Khi con chim Bằng ấy vỗ cánh bay lên cao, hai cánh nó lớn như đám mây che cả bầu trời. Loài chim ấy, khi biển động, sóng lớn gầm gào, nó liền chuyển về biển nam. Chỗ biển nam ấy là một cái ao vĩ đại do thiên nhiên tạo thành.
Một con ve và một con chim nhỏ cười chim Bằng rằng: "Ta cố sức bay lên cây du, có lúc bay không tới nơi đã rơi xuống cũng chẳng sao, việc gì cần phải bay cao chín vạn dặm đến biển Nam làm gì? "

Trang Tử - Nam Hoa Kinh

-Này hỡi bạn, bạn có chi mà sầu?
-Có chi đâu, chỉ muốn nhấp đôi giọt rượu.

Cuộc đời này, ai mà hiểu được nhau?

-Còn bạn, việc chi phải tìm nơi chén trà?
-Chẳng có chi, ta chỉ muốn tỉnh mộng.

Mộng là gì mà làm người vướng bận?
Tỉnh mộng rồi, liệu có tốt hơn chăng?

Sống chẳng có gì vui
Thì chết có gì khổ?

Kim Dung

-Trăng trên cao, cũng tròn rồi lại khuyết
Ta với người, vừa gần đã cách biệt
Bạn ơi bạn, có muốn nói chi chăng?

-Hoa này nở, rồi chẳng mấy mà tàn
Cuộc đời này chỉ có hợp rồi tan
Như thế, chắc gì đã là mộng?

-Thật lòng ta muốn bỏ thế giới này
Mà bay thật cao
Mà trốn thật xa
Như con cá Côn
Như con chim Bằng.

Ta muốn tiêu dao khắp cõi trời đất
Ta muốn nhấp thời gian như nhấp mật.

"Đường xa lắm! Tôi không mang nổi cái thân xác này. Nặng lắm."
(Exupéry - Hoàng tử bé)


Ta không hiểu ta đến đây làm gì
Ta không hiểu ta sống để làm chi
Hay ta chỉ như một trò may rủi?

-Thôi bạn ạ, cứ từ từ mà nghĩ
Cứ ngồi đây cho hết đêm nay
Tôi muốn uống hết cốc rượu này.

Nâng ly, hề, cạn chén.
Trà thơm, hề, rượu cay.

Biệt

"Thế nhân mộng mãi Thiên Thai giấc
Nào biết Thiên Thai như hí trường"
(Đề Từ Thức động - Lê Quý Đôn)

Nếu cho tôi biết ngày mai
Thì tôi sẽ thức cười dài cả đêm

Nếu như trăng chiếu ngoài thềm
Thì tôi sẽ đến mà tìm hát ca

Say với rượu, cười với hoa
Hoà vào trong mộng,
Mà vui và
buồn thêm.

"Đất trời thương tâm biết mấy
Tiễn bạn Lao Lao đình này
Gió xuân cũng biết buồn đấy
Chẳng cho nhành liễu xanh cây."
(Lao Lao Đình - Lý Bạch
Dịch thơ: Quí Hiển)

Có những khi tôi muốn vui với gió
Giỡn với trăng
Và vùi trong cỏ.
Nhưng miệng ngậm tăm chả thiết nói năng.

Ly biệt quả là chuyện khó.

"Đầu thác nước, chiều sóng gió, đôi chim vỗ cánh
Khói nhẹ, sương nặng
Mãi vẫn chẳng thấy bạn."
(Âu Dương Tu)

Đời có thực là đáng ngao ngán?

Cỏ


Em nghĩ gì khi vốc một nắm cát
Rồi lặng nhìn cát chảy theo kẽ tay?
Em nghĩ gì khi vốc nước thật đầy
Rồi nước chảy để cho tay lạnh buốt?

Nếu em hiểu
Em sẽ biết tại sao tôi buồn.

Tôi đã viết bao nhiêu lần về Cỏ?
Và mấy lần về Đồng?
Lòng tôi đã từng buồn mênh mông
Trong một chiều gió thổi.

Nỗi u sầu tôi đã lần thành khối
Cuốn tôi bay vào trong những giấc mơ?

Em là Cỏ
Liệu có đọng lại chút sương
Cho vương lại một chút sầu lạnh giá.

"Ở bên kia thành phố có sương mù
Ai hát đấy, ta buồn như cỏ dại"
(Nguyễn Việt Chiến)

Mùa đông ấy chẳng bao giờ quay lại
Ngày con tim tôi rung cảm những nhịp đầu.

Ôi
Cỏ tinh khôi, cỏ mỏng manh
Cỏ khiết thanh, cỏ mát lành
Tôi muốn gọi em như là cỏ.

"Giấc mơ nào trên cỏ hãy còn xanh"
(Nguyễn Việt Chiến)

Bốn mùa





I.

1.
Bạn là một ánh nắng ban mai rực rỡ
Một cánh đồng cỏ mùa xuân ngào ngạt hương bay
Tôi yêu bạn bằng cả tấm lòng này
Bằng trời xanh
Bằng đất rộng
Và bằng cả những giấc mộng
Có khi chẳng thành.

2.
Mưa bụi bay
Trên đồng cỏ
Ngút ngàn xuân.

II.
1.
Bạn là một giấc mơ trưa hè cháy bỏng
Một ngọn cỏ nhảy múa theo từng nhịp mưa rơi
Một cơn gió, một làn hương thổi qua cuộc đời tôi
Mang âm sắc của những niềm vui nho nhỏ
Như một giọt sương
Đọng mình trên cỏ.

2.
Mưa chiều qua
Thiếu nữ múa
Bên hiên nhà.

III.
1.
Em là một chiếc lá rơi trong u huyền
Như trong tĩnh lặng khẽ chạm mặt hồ nước đục mùa thu
Trời vẫn lãng đãng những mây mù
Ai đi qua ấy, xin nói với em một tiếng
Tôi muốn chèo ra giữa dòng với em
Lòng em hệt những đợt sóng nhẹ
Nhưng lan khắp nước hồ êm.

2.
Lá phong rơi
Ẩm sương
Đỏ rực trời.

IV.
1.
Bạn có lẽ như một ánh lửa trong đêm đông giá buốt
Chiếu rực sưới ấm lòng người cô khách
Cho lòng bớt trĩu nỗi buồn
Lửa cứ tí tách tí tách
Có lẽ bạn lại như một áng mây xa tít chân trời
Chỉ có thể tưởng và mơ cứ không thể nào đến được.
Nỗi sầu theo gió đông vơi.


2.
Đêm lạnh
Còn mèo nhỏ
Rúc vào chăn.

Về nắng, gió và mưa




Có một hôm Nắng ghé xuống nói với em.


Này em yêu,
Có ai nói với em rằng mái tóc của em ánh một màu đen tuyền
và chảy dài mượt mà như những con suối nhỏ.
Những con suốt ấy ở những nơi xa xôi
mà hằng ngày ta vẫn đi qua trên con đường của mình.
Có dòng suối chảy len lỏi qua từng khe đá, trượt trên những thân rêu xanh mềm
Có dòng suối chảy dưới rừng phong rụng lá nhuộm đỏ cả một khoảng trời thu
Có dòng suối chảy ven những bãi bờ, lách qua bông cỏ lau, thấm ướt gót chân một thiếu nữ đi ngang gánh nước
Có dòng suối chảy qua một con đường nhỏ mùa xuân thơm phức mùi xoài chín, ướp đẫm thứ chất hương ngọt ngào
Có dòng suối chảy trên thảo nguyên, hoà vào vũ điệu của cỏ và những giọt sương đọng lại trên cái nền xanh mơn.
...
Có ai nói với em như thế?

Em nhẹ nhàng đáp lời của nắng:
-Ngày hôm qua, Anh nói với em.
.......................
Có một hôm Gió ghé vào trò chuyện cùng em

Này em yêu,
Ta bay trên trời cao
Từ nơi này qua nơi khác
Ta từng thưởng thức bao thứ hương trên đời này
Và ta tưởng đâu ta đã tìm được Cái Đẹp
Nhưng ta đã lầm đến khi tìm được thứ mùi hương của em
Em mang mùi hương ẩn giấu của hoa hồng lúc còn e ấp trong nụ
Mang mùi hương lừng đậm của hoa sen nở trên mặt hồ trong
Mang mùi hương thanh và khiết của tinh dầu cam hoà trộn với chanh
Mang mùi hương ngọt ngào của quả táo đỏ cắn dở còn vương những giọt nước mọng trên lớp vỏ mềm
Mang mùi hương mặn mà từ gió biển
Mang mùi hương góc cạnh của hạt tiêu
Mang mùi hương êm đềm như hoa oải hương
Mang mùi hương kích thích như quả vani
Mang mùi hương mát rượi như hoa mận
Mang mùi hương trong lành như hoa súng
Và tươi trẻ nhất là mùi cỏ non
Ta hít say sưa cái u chất của em
Tách từng sợi hương để mà nhấm nháp
...
Có ai đã từng phát hiện chất hương này của em chưa?

Đỏ mặt, em ngập ngừng trả lời gió:
-Có lẽ rồi, gió ạ, là Anh.
........................................
Có một hôm Mưa lất phất trên vai em và thì thầm

Này em yêu,
Em có muốn múa cùng ta một vũ điệu
Trên nền của tiếng mưa rơi
Ngoài hiên hàng tre xào xạc từng cơn và tiếng mưa tí tách rơi bên thềm theo từng nhịp
Hãy cùng ta xoay tròn theo nhịp điệu vô tận ấy
Hãy cất cao tiếng hát
Hãy vung tay lên
Hãy cho những bước nhảy thoát khỏi ràng buộc
Nào, hãy cùng ta bước ra ngoài hiên
Cho mưa ướt tóc em, cho suối tóc hoà vào làn nước
Tiếp tục múa đi, cho gió thổi, cho nước bay
Và cho cả thế giới thấy em đẹp như thế nào
Đừng ngại mưa em ạ
Ta cũng ở đây thôi
Cùng múa với em
Những giọt nước của ta đang bám trên từng sợi tóc
Bám trên cổ tay thon
Bám trên ngón tay mềm
Đúng hơn là đầy cơ thể
Ta còn bám trên cả chiếc áo, trên dải dây buộc tóc còn đậm mùi u hương
Ta muốn múa cùng em
Muốn ôm choàng lấy em một chiều mưa lạnh
Cất tiếng hát cao hơn nữa, cho ta nghe với
Hãy để mưa làm giọng bè cho em
Để mưa làm luôn cả tiếng đàn
Và mưa cũng giữ nhịp
Để giọng hát hoà vào vũ điệu
Hoà vào đất trời
Hoà vào cái vĩnh hằng trong một cơn mưa.
...
Trông em có vẻ rất vui
Ta không biết có ai từng làm em vui thế này?

Vẫn cất tiếng hát, em nở nụ cười thật tươi và quay sang trả lời mưa không chút ngập ngừng:
-Có Anh!
......................................
Một hôm anh đến bên và cười với em
-Đã có ai nói lời yêu với em chưa?
Lúc đó, em không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn anh...

Gió - Mộng 10

Bài ca tôi trôi đi đâu?

Bạn có nghe được lời ca không Cỏ?
Tôi đương bay giữa muôn ngàn sóng vỗ
Về đến bên ngọn đồi của Gió
Nơi tôi vẫn ru bạn ngủ hằng đêm.

Khi tôi lượn bên trên mặt nước êm
Tôi có nghe được cả tiếng Người hát
Hoà vào lời ca tôi, len vào âm nhạc
Người với tôi cất lên bản hoà ca
Với ánh trăng sáng vằng vặc xa xa
Tôi là Gió - vũ điệu vô cùng tận.

Hình như người mang theo đôi cánh trắng...

Dưới chân tôi là cả biển rượu vang
Theo nhịp sóng đánh từng cơn bọt mạnh
Mùi hương say có hoà vào điệu nhạc
Cho bản hoà ca ru cỏ ngủ êm đềm...

"Giá như người biết ta như làn gió..."
Này hỡi Cỏ, em có nghe thấy chăng?

Có những thứ qua rồi, chỉ còn vương lại nỗi nhớ
Như ngọn gió bay qua cánh đồng cỏ
Có những thứ chưa đến, chỉ có nỗi nhớ đến trước tiên
Như lời ca từ đôi cánh trắng bay theo làn gió
Có những nỗi nhớ chẳng có cách chi thể hiện
Chỉ có thể ghi ra bằng lời thơ
Có những nỗi nhớ chẳng có cách chi để biết
Chỉ có thể cất lên bằng tiếng hát.

Khi con người lạc lối trong bao la của cơn say
Anh chỉ còn cách hy vọng
Và gửi hy vọng theo những làn gió.

Bài ca tôi trôi đi đâu?

Trăng - Mộng 9

Này hỡi em, em mơ gì đấy Cỏ?
Mà lặng im say ngủ giữa đồng Trăng
Khẽ trở mình trong nhịp đưa của Gió
Khuya lắm rồi, sương đọng lại thành băng.

Này hỡi Cỏ, ta muốn hỏi chút rằng
Trong say ngủ có lúc nào em thức?
Để lắng nghe trong đêm đen như mực
Tiếng hát ai ru giấc mộng tròn căng.

Em có biết người-có-đôi-cánh-trắng
Đôi cánh kia hệt như những giấc mơ
Và lời ca, hay là những vần thơ
Vang vang mãi trong đêm đen vô tận.

"Giá như người biết ta như làn gió
Vờ vui say qua khắp nơi này nọ
Để quên về một cánh chịm xa xăm..."

Giá như cỏ biết
Đêm đêm
Trái tim ấy khóc thầm...

Này hỡi Cỏ, hình như em có nói
Về một người bay che khuất mặt ta
Hay đó chính là người-có-đôi-cánh-trắng?
Ta là trăng mà cũng chẳng hiểu ra.

"I feel so lonely
I'm waiting for you
But nothing ever happens and I wonder"
(Lemon tree - Fool's Garden)

Cỏ đã đợi, Cỏ đã chờ
Liệu người có tới
Từ nơi sâu thẳm mênh mông...

Này Cỏ hỡi, em buồn lắm phải không?
Cứ ngủ yên trên ngọn đồi của Gió
Người sẽ tới vào một ngày nào đó
Cứ êm đềm mà ngủ trên đồi.

Ta chỉ có thể hy vọng thế mà thôi
...

Người - Mộng 8

Này Cỏ ơi,
Đã mấy lần bạn vào trong giấc mộng của tôi?

Xoè rộng cánh
Tung người lên
Đập thật mạnh
Tôi muốn bay thật cao
Tìm đến Ngọn đồi của gió
Nơi vầng trăng chỉ rõ
Rằng bạn đang chìm trong giấc ngủ say sưa.

Hỡi Cỏ!
Tôi biết tìm bạn nơi đâu bây giờ?

Trong giấc mơ
Tôi thấy tôi gần bạn lắm
Đó là những khi tôi trầm tư trên cỏ
Hay tôi kiếm tìm bạn giữa những vì sao
Hay lang thang trong những trận mưa rào
Cùng với bạn bên tai tôi ca hát
Có phải bạn là chủ thứ mùi hương nhàn nhạt
U buồn nhưng lại đẫm thanh tao
Thật ra bạn là gì vậy Cỏ?
Đối với thế giới này, phải chăng chỉ là một thực thể bé nhỏ?
Hay là cả một kiệt tác của tự nhiên?
Hay bạn là cái đẹp mỹ học do tôi tạo nên?
Hay bạn không hơn một khái niệm?
Hoặc bạn là một thứ ẩn dụ?
Hoặc bạn là tinh thần của vũ trụ vĩnh hằng?

Tôi không biết
Cánh tôi mỏi
Đầu tôi mệt
Thân tôi rã rời
Lại đành đáp xuống dòng suối
Không gian trước mặt tôi được chiếu sáng bởi một thứ ánh trăng bàng bạc
Cho tới chân trời, tôi vẫn thấy rõ
Nhưng tôi chẳng tìm được Ngọn đồi của Gió
Bạn ở đâu vậy, Cỏ của tôi?

Chân tôi khẽ lướt trên cánh đồng
Thật nhẹ nhàng, chẳng nỡ đạp lên hoa dại
Hoa dịu dàng vuốt cánh tôi mềm mại
Tôi muốn hét thật to tên bạn giữa đồng Trăng
Rồi tôi gục xuống bên một nụ hoa vàng.

Xa xa, đoá hải đường khẽ rụng...

Cỏ - Mộng 6

Bạn vào trong giấc mơ của tôi từ khi nào vậy Cỏ?

Bạn chẳng phải cả Cánh Đồng
Bạn chỉ là một sinh linh bé nhỏ
Thân bạn mềm để vui say cùng gió
Lá bạn mỏng để đùa với sương đêm
Tôi muốn nằm lên, ôm choàng lấy thân bạn mềm
Mà hát với trăng
Mà múa với sao
Mà ngập chìm trong cỏ, giữa bầu trời cao.

"Đưa đẩy bước chân
Giơ tay mà hái
Cỏ lá mùa xuân"
(Sonojo - Nhật Chiêu dịch)

Tôi yêu bạn
Tôi yêu cỏ xanh
Tôi yêu chính Cỏ mong manh
Tôi quỳ xuống hôn lấy Cỏ trong lành
Tôi vui sướng như chưa từng hoan lạc
Tôi cất giọng như chưa từng ca hát

"Hãy hát lên
như cánh chim
hãy rung trống
như dòng thác
Tay áo ta phất
như tuyết bay ngang trời..."
(Kịch Noh "Yamauba" - Zeami - Nhật Chiêu dịch)

Ôi Cỏ ơi!

Trên cỏ tôi ngồi
Nhìn cuộc đời
Trôi.

Gió thổi
Cỏ ngã rạp
Tóc tôi bay.

Ánh dương kia soi sáng
Trời xanh kia rộng vô cùng
Chỉ là một phần của vũ trụ lớn mênh mông
Còn bạn là Cỏ
Mong manh và bé nhỏ
Có lẽ nào bạn chỉ là vô nghĩa không?

"Tôi đi hái
những bông hoa tím
trên cánh đồng
và tôi ở lại
ngủ giữa mùa xuân"
(Akahito - Nhật Chiêu dịch)

Trên cỏ tôi ngồi
Trầm tư về Cỏ
Nghĩa là tôi nghĩ về bạn
Nghĩa là tôi ngẫm lại tôi
Nghĩa là tôi ngắm cuộc đời.

"Một ẩn sĩ, tôi không biết là ai, từng nói rằng chẳng có gì ràng buộc ông với thế gian này, và điều độc nhất mà ông hối tiếc phải giã từ chính là bầu trời xanh thế kia"
("Trầm tư trên cỏ" - Kenko - Nhật Chiêu dịch)

Này Cỏ, bạn vào trong giấc mơ của tôi từ khi nào vậy?

Trăng - Mộng 7

Êm đềm cỏ ngủ trên đồi
Gió ơi, ru cỏ ngủ ngon
Sương ơi, nhẹ nhàng, cỏ lạnh
Ôi! Ta chỉ là
Vầng trăng tròn, vầng trăng tròn...

Ngươi đang bay đâu đó
Hỡi con người có đôi cánh trắng
Có phải ngươi đang bay đi tìm cỏ
Đang say ngủ trên ngọn đồi xa kia
Ngọn đồi kết tinh từ ngọn gió?

Này, con người có đôi cánh trắng
Cánh ngươi mỏng, sao ta thấy nằng nặng
Có phải là nỗi u hoài kết tụ ngàn năm
Hay chỉ đơn giản ngươi tắm trong nước mắt?

Hình như ta từng thấy ngươi ngồi khóc
Bên một dòng suối xa
Chắc hẳn ngươi nằm mơ thấy Cỏ
Nên ngước đầu lên hát tên ta
Thanh âm ngươi truyền trong làn gió
Đến nơi đâu, có lẽ ta không rõ
Có lẽ Cỏ đã nghe được tiếng ngươi
Trên đồi cao kia hay là Cỏ đang cười
Hoặc thì thầm với gió Cỏ đang khóc.

Có lúc ta quay nhìn những tinh câu xa lạ
Những tinh cầu lạnh giá
Có cả tinh cầu B612 của chú Hoàng tử bé
Tự hỏi có nơi nào như Địa cầu này không?
Nơi cái nhỏ bé hoà với cái mênh mông?
Nơi mà ta quay vòng mấy triệu năm
Vẫn chưa hiểu được dù chỉ một phần nhỏ xíu.

Này con người có đôi cánh trắng
Ngươi bay đi đấy à?
Ngươi có muốn bay đi tìm Cỏ
Ở ngọn đồi Gió nơi xa?
Ngươi có muốn đến nghe Cỏ hát
Bản hoan ca cỏ non mượt mà?

Cánh người khuất ánh trăng tà...

Sao - Mộng 5

Này là hoa
Kia là gió
Này là cỏ
Đó là cây
Này là ánh trăng vàng chênh chếch khẽ chạm ngọn mây
Kia là đồng lúa xanh nghiêng nghiêng vờn như đợt sóng
Này là anh
Đó là em
Trên đầu chúng ta là cả bầu trời đêm.

Một bầu trời đầy sao chi chít.

Em trốn vào trong tận ánh trăng
Mà khẽ gọi: Đố anh tìm em đó
Anh nhẹ nhàng ẩn vào trong làn gió
Bay lên trời mà ve vuốt thế gian
Mà lượn với vầng trăng dịu dàng
Trên bầu trời, sao vẫn đầy chi chít.

Bỗng ánh trăng vụt tắt
Cho không gian tối mịt
Anh với em bay nhẹ giữa tầng cao
Chẳng còn mùi hương
Chẳng còn tiếng hát
Chẳng còn bất cứ vũ điệu nào
Chỉ còn những ánh sáng vọng về từ quá khứ
Của những vì sao.

Em với anh
Là người
Hay là những linh hồn
Hay là những ý chí
Hay là siêu hình hơn
Em không biết
Em chỉ biết rằng
Ta là một phần của vũ trụ
Ta cũng là vầng trăng
Ta cũng là ánh sáng
Ta cũng là bụi cát
Và có khi cũng là một hạt proton
Anh nghĩ rằng vũ trụ ở bên trong
Cũng có khi ở bên ngoài ta vậy.

Rồi em cười vang
Tiếng cười giòn tan khúc khích
Anh nghe như mình cũng đang cười
Chợt nhận ra sao giọng mình tinh nghịch
Anh là em và em cũng là anh.

Dưới ánh sao băng qua muôn vàn không thời gian
Anh thấy em mờ mịt và trong trẻo
Như photon đang lan tràn mọi nẻo
Em có mặt ở khắp cả không gian
Anh lượn lờ khắp vũ trụ thênh thang
Mà mìm cười: Anh ở trong em đó.
Anh muốn cho cả thế gian này rõ
Anh yêu em
Nhiều hơn vũ trụ này.

Cỏ - Mộng 4

Cỏ muốn làm vũ trụ
Hay người muốn làm tôi?
...

Giữa gió ngản
Giữa ánh trăng bàng bạc
Giữa trời đêm ca hát
Giữa muôn vàn ánh sao
Ta xoè cánh
Bay cao.

Này cỏ ơi
Ta muốn được làm ngươi
Để nằm im trong thinh lặng
Để mà ngủ trên đồi
Để lắng nghe giọt sương tinh khôi
Rơi trên từng kẽ lá
Để hoà vào thanh âm biển cả
Say sưa cùng đàn cá hát ca
Để ta quên: ta là ta.

Ta muốn được cuốn vào vũ điệu cùng gió
Đến đây với ta, ta là ngọn cỏ
Ta chôn giấu Vẻ đẹp vĩnh hằng.

Ta muốn được soi bóng dưới vầng trăng
Muốn được khóc cho lệ mình đẫm sáng
Muốn được vui cho qua cơn mê sảng.

Ta chỉ muốn lặng im như ngọn cỏ
Êm đềm mà ngủ trên đồi
Lặng im mà nhìn vũ trụ
Nhẹ nhàng mà gọi : Cuộc đời ơi.

Thế ra cỏ có biết
Mình là vũ trụ chưa?