Mây và sóng

Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say.

Thứ Sáu, 26 tháng 3, 2010

Tống biệt


Vương Duy - 王維

送別

山中相送罷,
日暮掩柴扉。
春草明年綠,
王孫歸不歸。

Tống biệt

Sơn trung tương tống bãi,
Nhật mộ yểm sài phi.
Xuân thảo minh niên lục,
Vương tôn quy bất quy ?

Mình ít đọc thơ Vương Duy. Thế nhưng sáng nay thức dậy, đọc bài thơ này, mình bị ám ảnh cả ngày. Trên Thi viện, mình tìm được 2 bài "Tống biệt" nữa của Vương Duy.

Thấy buồn một cách vô hạn.

Dịch nhé:

Giữa núi vừa tiễn nhau xong
Chiều đóng cánh cửa sổ
Cỏ xuân sang năm lại xanh tốt
Chẳng biết người có trở về không?

Mình không biết tiếng Hoa, chỉ tra từ điển và tham khảo mấy bản dịch trên mạng. Đọc thơ Đường giờ mình chẳng thích đọc dịch thơ chút nào, chỉ đọc dịch nghĩa thôi. Muốn học tiếng Hoa để đọc nguyên tác.

Mỗi năm trôi qua, cỏ xuân lại mọc đầy tràn xanh biếc. Thiên nhiên lúc nào cũng đúng hẹn, nhưng người thì thường không. Anh ra đi đấy, chẳng biết bao giờ gặp lại. Mỗi mùa cỏ mọc là một lần tôi biết anh lại chẳng về.

Giữa "quy" và "bất quy" là một cái gì đó hư ảo của bóng dáng con người.

Mình đọc được của thầy Nhật Chiêu viết như thế.

Ai biết anh có lại về không?


_____________
Hình chụp năm ngoái ở chỗ độ.

Thứ Sáu, 12 tháng 3, 2010

Lâu rồi

Con mèo ngồi nhìn chiếc xe đạp đóng bụi tựa sát vào tường
Vòi nước chẳng ai buồn tắt chảy ngập đầy chậu hoa hướng dương
Gió thổi giấy vụn ai xả đầy mặt đất
Trên trời không một hạt nắng vương.
Con mèo bắt đầu cọ quậy và nó nhìn lên trời
Bầu trời mù mịt những hạt bụi rơi rơi
Chiếc đồng hồ cát ai đã lật ngược lại nằm trên bãi cỏ
Thời gian bắt đầu trôi.
Bầu trời chẳng có chút nắng nên mắt con mèo mở tròn
Thu từng hạt từng hạt áng sáng
Anh cũng muốn mở mắt mình ra như vậy.
Những tế bào hình que
Những tế bào hình que...
Ngày buồn đã trôi qua
mà ngày vui vẫn chưa đến.
Những dòng chữ u ám
Những câu văn u sầu
Những điệu nhạc u uẩn
Lâu rồi tôi đã cất đi đâu?

Thứ Năm, 11 tháng 3, 2010



"Người ta nói rằng điều duy nhất mình phải sợ là sợ chính bản thân mình, nhưng tôi không tin như vậy", người đàn ông nói. Rồi, một lúc sau, ông thêm, "Ừ, nỗi sợ ở đó, đúng. Nó đến với chúng ta dưới nhiều dạng khác nhau, ở nhiều thời điểm khác nhau, và nó nhấn chìm ta. Nhưng điều đáng sợ nhất ta là khi ta quay lưng lại với nỗi sợ và nhắm mắt lại. Khi đó ta lấy ra những điều quý giá nhất từ bên trong mình và đầu hàng một điều gì đó. Điều gì đó, trong trường hợp của tôi, là một con sóng."

(Haruki Murakami - The seventh man)