Mây và sóng

Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say.

Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2009

Những con đường


Chúng ta đang đi trên những con đường khác nhau rồi, nhiều khi em không rõ mình có hối hận không khi đột ngột như vậy.

1.
Những khi nhìn lại kỷ niệm, em vẫn thấy xót xa, thấy dâng lên một mặc cảm tội lỗi.

Con đường trải trước mặt em đang đầy hoa thơm và cỏ ngọt. Còn con đường trước kia chẳng có gì ngoài những mộng tưởng về một ngày mai.

Em đã từng chờ, đã từng cầu nguyện, hy vọng bao nhiêu lần là bấy nhiêu lần thất vọng. Mọi chuyện không như em mong muốn. Em đã từng mừng vui thật nhiều những buổi chiều dạo bước trên phố. Chính con phố ấy, chính con đường có nhiều kỷ niệm ấy, mỗi lần đi qua trở lại, tâm can em lại xót xa, não cân em lại trăn trở.

Em đã từng viết những bài thơ về cuộc kiếm tìm niềm vui của mình, nhưng lại chẳng thấy gì ngoài nỗi buồn dai dẳng.

Không rõ mọi chuyện sẽ ra sao về sau, que sera sera?


2.
Em đi hái những bông hoa màu xanh
Đằng sau thánh đường
Em đi tìm những hòn sỏi đỏ
Dưới đáy đại dương
Em đi bắt những con chim màu vàng
Bên kia màn sương.

Em giã những bông hoa, em nghiền những hòn sỏi, em em đập những chiếc lông vũ vàng óng ánh
Em làm cật lực
Em làm tràn trề hy vọng
Em làm nên bộ bột màu.

Em vẽ gì?
Em chẳng biết mình đã vẽ gì.
Em vẽ gì?
Em chẳng biết mình đang vẽ gì.
Em vẽ gì?
Em chẳng biết mình sẽ vẽ gì.

Bầu trời rộng lắm
Gió cuốn đi rồi những giấc mơ.

Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2009

Về nắng, gió và mưa



Đăng lại bài này.

Tặng Nga
he he
____________________


Có một hôm Nắng ghé xuống nói với em.

Này em yêu,
Có ai nói với em rằng mái tóc của em ánh một màu đen tuyền
và chảy dài mượt mà như những con suối nhỏ.
Những con suốt ấy ở những nơi xa xôi
mà hằng ngày ta vẫn đi qua trên con đường của mình.
Có dòng suối chảy len lỏi qua từng khe đá, trượt trên những thân rêu xanh mềm
Có dòng suối chảy dưới rừng phong rụng lá nhuộm đỏ cả một khoảng trời thu
Có dòng suối chảy ven những bãi bờ, lách qua bông cỏ lau, thấm ướt gót chân một thiếu nữ đi ngang gánh nước
Có dòng suối chảy qua một con đường nhỏ mùa xuân thơm phức mùi xoài chín, ướp đẫm thứ chất hương ngọt ngào
Có dòng suối chảy trên thảo nguyên, hoà vào vũ điệu của cỏ và những giọt sương đọng lại trên cái nền xanh mơn.
...
Có ai nói với em như thế?

Em nhẹ nhàng đáp lời của nắng:
-Ngày hôm qua, Anh nói với em.
.......................
Có một hôm Gió ghé vào trò chuyện cùng em

Này em yêu,
Ta bay trên trời cao
Từ nơi này qua nơi khác
Ta từng thưởng thức bao thứ hương trên đời này
Và ta tưởng đâu ta đã tìm được Cái Đẹp
Nhưng ta đã lầm đến khi tìm được thứ mùi hương của em
Em mang mùi hương ẩn giấu của hoa hồng lúc còn e ấp trong nụ
Mang mùi hương lừng đậm của hoa sen nở trên mặt hồ trong
Mang mùi hương thanh và khiết của tinh dầu cam hoà trộn với chanh
Mang mùi hương ngọt ngào của quả táo đỏ cắn dở còn vương những giọt nước mọng trên lớp vỏ mềm
Mang mùi hương mặn mà từ gió biển
Mang mùi hương góc cạnh của hạt tiêu
Mang mùi hương nồng nàn như hoa oải hương
Mang mùi hương kích thích như quả vani
Mang mùi hương mát rượi như hoa mận
Mang mùi hương trong lành như hoa súng
Và tươi trẻ nhất là mùi cỏ non
Ta hít say sưa cái u chất của em
Tách từng sợi hương để mà nhấm nháp
...
Có ai đã từng phát hiện chất hương này của em chưa?

Đỏ mặt, em ngập ngừng trả lời gió:
-Có lẽ rồi, gió ạ, là Anh.
........................................
Có một hôm Mưa lất phất trên vai em và thì thầm

Này em yêu,
Em có muốn múa cùng ta một vũ điệu
Trên nền của tiếng mưa rơi
Ngoài hiên hàng tre xào xạc từng cơn và tiếng mưa tí tách rơi bên thềm theo từng nhịp
Hãy cùng ta xoay tròn theo nhịp điệu vô tận ấy
Hãy cất cao tiếng hát
Hãy vung tay lên
Hãy cho những bước nhảy thoát khỏi ràng buộc
Nào, hãy cùng ta bước ra ngoài hiên
Cho mưa ướt tóc em, cho suối tóc hoà vào làn nước
Tiếp tục múa đi, cho gió thổi, cho nước bay
Và cho cả thế giới thấy em đẹp như thế nào
Đừng ngại mưa em ạ
Ta cũng ở đây thôi
Cùng múa với em
Những giọt nước của ta đang bám trên từng sợi tóc
Bám trên cổ tay thon
Bám trên ngón tay mềm
Đúng hơn là đầy cơ thể
Ta còn bám trên cả chiếc áo, trên dải dây buộc tóc còn đậm mùi u hương
Ta muốn múa cùng em
Muốn ôm choàng lấy em một chiều mưa lạnh
Cất tiếng hát cao hơn nữa, cho ta nghe với
Hãy để mưa làm giọng bè cho em
Để mưa làm luôn cả tiếng đàn
Và mưa cũng giữ nhịp
Để giọng hát hoà vào vũ điệu
Hoà vào đất trời
Hoà vào cái vĩnh hằng trong một cơn mưa.
...
Trông em có vẻ rất vui
Ta không biết có ai từng làm em vui thế này?

Vẫn cất tiếng hát, em nở nụ cười thật tươi và quay sang trả lời mưa không chút ngập ngừng:
-Có Anh!
......................................
Một hôm anh đến bên và cười với em
-Đã có ai nói lời yêu với em chưa?
Lúc đó, em không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn anh...

Thứ Tư, 18 tháng 11, 2009

Nụ cười (5)


Đây là bài "Nụ cười" thứ 5 của tôi. Như vậy, trước đây tôi đã miêu tả 4 nụ cười, cộng với cả nụ cười của tôi, vậy là 5.

Cũng phải lâu thật lâu, kể từ sau khi viết "Nụ cười (4)", tôi mới lại tiếp tục viết "Nụ cười (5)", cũng phải gần một năm rồi. Một năm, mọi chuyện nhanh như gió thoảng vậy, thoáng một cái, đã hết một năm, nhiều thứ thay đổi ghê gớm.

Tôi đã không còn viết nhiều như ngày xưa, phong cách có lẽ cũng thay đổi một chút. Một năm rồi mà. Nụ cười cũng chẳng còn như cũ.
_______________________

Tôi không muốn dùng lại phép so sánh của Hoàng Cầm để miêu tả nụ cười của bạn. Nhưng quả thực, nụ cười của bạn hệt như mùa thu tỏa nắng vậy.

Mùa thu đi qua trên những làn gió mơn man cùng với nắng âm u chỉ chực chờ tắt những lúc chiều buông. Nụ cười của bạn lại như những tia nắng nhẹ ban trưa bừng tỉnh, không gắt gỏng như nắng hạ, chẳng ngạo nghễ như nắng xuân, cũng không hề bẽn lẽn như nắng đông. Nắng thu ban trưa chỉ nhẹ nhàng phơ phất trong cơn gió thoảng, nhẹ nhàng lướt trên da thịt để lại những dư âm êm dịu lâng lâng, hệt như ve vuốt mái tóc một người con gái.

Nụ cười của bạn mang trong mình những tia nắng, hay đó chính là ấn tượng của tôi với nụ cười. Những tia nắng ấy vươn ra, ấm áp, mênh mang. Tôi chợt thấy vạn vật sáng bừng với thênh thang trước mặt và bao la trên đầu. Tôi như một làn gió nhẹ mùa thu, ngang qua bầu trời.

Chúng ta sống trong những ngày nắng đẹp
Trời xanh trong và gợn một chút mây
Trên đồng xanh bầy trẻ nhởn nhơ bay

Nụ cười của bạn là nụ cười đẹp nhất tôi từng được thấy. Nụ cười của bạn như một tạo vật, một sinh linh đẹp đẽ của ánh sáng.

Chiêm ngưỡng nụ cười, tôi thấy mình hạnh phúc.

Thứ Năm, 5 tháng 11, 2009

Viens sur nos plaines


Lola

Vẫn là một bài của Vox Angeli.
__________________
Viens Sur Nos Plaines,
viens maintenant ,
sur le grand chêne,
lui aussi t'attend.

Viens Sur Nos Plaines,
viens doucement,
couvrir nos peines,
de tes flocons d'argents.

Avec toi, reviendra la lumière,
la chaleur d'un soir au coin du feu
Où se mêlent les rêves et les prières,
et s'annoncent des matins plus heureux.

Viens Sur Nos Plaines,
viens maintenant,
couvrir nos peines,
de tes flocons d'argents.

Toi qui changes la couleur de la Terre
Toi qui sèche les larmes au coin des yeux
Toi qui sais effacer les frontières
Pourrais-tu rester encore un peu.

Viens sur nos plaines
Viens maintenant
sur le grand chêne,
lui aussi t'attend.

Viens Sur Nos Plaines,
viens doucement
couvrir nos peines,
de tes flocons d'argent.

Couvrir nos peines
encore longtemps.

_____________________

Nghe bài này từ tựa bài, một cái gì đó xưa cũ như được đánh thức bên trong mình. Nó nhè nhẹ, dìu dịu, mơn man và xanh xanh như một đồng cỏ. Rất rất rất xưa cũ.

Plaine là một từ tiếng Pháp chia ở giống cái, mình không rõ là nguyên gốc nó là giống đực plain hay vẫn là giống cái. Plaine dịch bằng wiktionary tiếng Anh nó bảo là một vùng đất rộng với địa hình thấp. Tiếng Việt dịch một cách chả văn chương gì là đồng bằng, văn chương hơn một chút là bình nguyên. Trong đầu mình, bình nguyên luôn luôn hiện ra với một lớp cỏ xanh phủ bên trên, cùng với lác đác những bông hoa vàng vàng, trắng trắng, hay Tây hơn là lốm đốm màu tim tím của những bông oải hương, cho nên, một cách văn chương nhất, nó có thể dịch là thảo nguyên.

_______________________
Hãy đến thảo nguyên của tôi
Đến ngay bây giờ
Đến bên cây sồi già
Vẫn còn đứng đợi.

Hãy đến thảo nguyên của tôi
Đến nhẹ nhàng thôi
Phủ lên nỗi buồn của tôi
Bằng những bông tuyết bạc.
________________________

Nghe bài này, mình nghĩ đến thơ Tagore, không hiểu sao mình cảm thấy nó giống y hệt cái phong cách làm thơ miêu tả mà một thời mình học tập của Tagore. Đó là vẽ ra những khung cảnh huyền diệu, trác tuyệt, lộng lẫy, hoành tráng, nhưng u uẩn, muộn phiền và chập chờn tâm linh.

Thế rồi, chợt nhớ, thơ mình có một thời tràn ngập màu xanh.

Bây giờ thì, nếu để ý, thơ mình toàn màu vàng.

_______________________

Thích nhất đoạn Lola hát.

_______________________
Avec toi, reviendra la lumière,
la chaleur d'un soir au coin du feu
_______________________

và đoạn hình như Claire hay đứa con trai nào đó hát.
_______________________
Toi qui changes la couleur de la Terre
Toi qui sèche les larmes au coin des yeux
Toi qui sais effacer les frontières
Pourrais-tu rester encore un peu.

Thou who change the colour of the Earth
Thou who dry the tears on the corners of the eyes
Thou who clear the borders
Could you stay a little more?
_______________________

Thứ Tư, 4 tháng 11, 2009

Nghi thị địa thượng sương

Tête d'étude l'oiseau - Bouguereau

Chúng ta ngồi trên một bãi cát. Bên trên đầu là vầng trăng. Bên dưới mặt đất là cát. Ngỡ mặt đất tỏa sương. Vầng trăng sáng vằng vặc.

Em cứ nhìn về một vùng xa xăm nào đó phía tối. Anh thì ngửa mặt lên bầu trời đầy sao. Tay em choàng ôm giữ lấy hai chân, khuôn mặt em tựa lên đầu gối. Anh chống nhẹ cằm lên hai bàn tay, đặt vừa vặn lên trên đầu gối. Cái đầu gối mềm mại của em chống đỡ một ánh nhìn phương viễn, cái đầu gối vững chãi của anh thả những ánh nhìn lên trời cao.

Ánh nhìn của em bay đến đâu? Ánh nhìn của anh chỉ lửng lơ giữa muôn trùng ánh sáng.

Cát ở đây nhẹ nhàng. Anh vốc một nắm và tung lên. Nó chập chờn chập chờn rồi nhẹ nhàng nhẹ nhàng đáp xuống. Không gian nặng trĩu ánh trăng.

Em cười. Em cười gì? Anh thích nhìn em cười. Anh thích nhìn em hướng đôi mắt trong veo về phía anh mà cười. Anh thích. Anh thích gì?

Những mảnh vụn của kí ức, của hoài niệm, của đam mê, của những nỗi u buồn và cả của những niềm hoan lạc, đêm nay như được cháy bùng lên.

Anh có tiếp tục chống cằm mà nhìn lên bầu trời? Em có tiếp tục gác đầu lên gối mà nhìn về phương xa?

Rõ ràng hôm nay trăng rất sáng.
Nghi thị địa thượng sương.