Mây và sóng

Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say.

Thứ Hai, 27 tháng 1, 2014

Tôi biết mùa hè đã đi đâu

source: here

Tôi biết mùa hè đã đi đâu
Mùa hè bay lượn dưới chân cầu
Tay tôi trượt khỏi làn hơi ấm
Mùa hè đi bỏ lại phía sau.

Tôi tiếc mùa hè ngủ chẳng lâu
Ai thức hè dậy giữa nắng màu
Để tôi ngơ ngẩn nhìn gió lượn
Cuốn mùa hè đi lâu rất lâu.

Tôi biết mùa hè đã đi đâu
Mùa hè biến mất trên đất nâu
Như là sương khói như là nắng
Như bọt nước ngầm dưới biển sâu.

Em hỏi tôi rằng tôi đi đâu
Tôi quay nhìn lại khẽ cúi đầu
Mùa hè lơ lửng giữa bầy ếch
Mưa rơi xối xả ao đục ngầu.

Ai biết rằng tôi đã đi đâu
Tôi đứng một mình giữa đàn trâu
Mùa len* ai thả đi lờ lững
"Bạch vân thiên tải không du du"**.

Em ạ, tôi nào đã đi đâu
Chiêm bao thẳm thẳm như nghìn thu
Mùa hè đi mất không còn nữa
Gió thổi khói lên bụi mịt mù


____________________
*Mùa len trâu: Nhà văn Sơn Nam giải thích rằng len tiếng Khmer là thả đi hoang, nghĩa là tới mùa lụt ở miền Nam ngày xưa, người ta không có chỗ cho trâu ở, không đủ cỏ cho trâu ăn nên thả trâu ra khỏi nhà, cho con cái hoặc người ở đi theo giữ trâu.
** "Mây trắng ngàn năm du du trên không" - Thôi Hiệu

Thứ Sáu, 24 tháng 1, 2014

Quartetto Cetra - Crapa Pelada (1945)




Bài hát tôi nghe từ phim Breaking Bad mùa thứ 3, cảnh ở nhà của Gale Boetticher. Đó là một cảnh quay rất xuất sắc, chỉ trong hơn 1 phút, quay vòng quanh nhà của Gale mà người xem có thể hiểu thêm bao nhiêu điều về nhân vật nhà hóa học uyên bác mà tội nghiệp này.

Bài hát này hát bằng tiếng Milan, là một phương ngữ của tiếng Ý. Tiếng Ý có rất nhiều phương ngữ, nhiều phương ngữ không đơn thuần chỉ là tiếng địa phương mà nó còn gần như là một ngôn ngữ Romance khác. Nhiều khi 2 người nói 2 phương ngữ khác nhau không hiểu được nhau, kiểu như tiếng Ý và tiếng Pháp vậy.

Crapa Pelada nghĩa là "Ông Hói" trong tiếng Milan.
Tortellini là một loại pasta có nhân, quấn thành hình tròn.


Lời: 
dịch lại (thứ cấp) từ bản dịch tiếng Anh của Daniele Usardi

Thưa các ông, giờ tôi xin kể
Một câu chuyện khiến tôi não nề thất vọng
Bảy tháng nay, tôi ngày nào cũng thấy tóc mình rụng
Nay tôi hói trụi, chán chường, buồn bã
Tôi chẳng biết phải làm sao.

Hãy lắng nghe lời anh ấy nói này
Ôi anh chàng sầu khổ tội nghiệp
Thôi đừng kêu ca nữa làm chi
Tới đây hát cùng chúng tôi bài này.

Ông Hói (Crapa Pelada) làm ra một đống tortellini
mà không cho mấy thằng em một mảy may, oh-oh-oh-oh.
Tới lượt mấy thằng em đi làm trứng omelet
không thèm chừa Đầu Hói tí nào.
Oh-oh-oh-oh.

(lặp lại) 

Ông Hói (Crapa Pelada) làm ra một đống tortellini
mà không cho thằng em một mảy may, oh-oh-oh-oh.

Crapa pelà, Crapa pelà, Crapa pelà, Crapa pelà, Crapa pelà.
Badabaddà badabbadà badabba babbarara pirulirulirulirulì
Crapa pelà, Crapa pelà, Crapa pelà, Crapa pelà, Crapa pelà.
Paaaaaaa pararappappa pappa paraparapà.

Và bài hát này làm anh vơi đi
Muộn sầu trĩu nặng tim anh, muộn sầu khiến anh thở dài

Có khi nào sau này tôi sẽ mọc lại tóc chăng?

Cứ thử đi thử lại mọi cách xem!

Tôi đã thử mọi thuốc thang người ta kháo nhau!
Nào là phải uống quinine này, nhưng tóc tôi vẫn chẳng mọc.

Thôi đi nào bạn, đừng u sầu nữa!

Lại còn bôi dầu bulbomicillina, không thì bôi petrolina, tôi thử hết rồi, nhưng vẫn hói.

Vì sao vậy? Tôi biết đâu.
Ai mà biết được vì sao?

Vì sao? Vì sao? Tôi không biết luôn.

Parapappa parapappa tarattatà parapà parapappa 
parrappappà parappa pararara pam.

Anh hát đấy à?

Crapa pelada, Crapa pelada,Crapà Crapà Crapà Crapà.
Ooooooooooooooooooooooooooooooh
Bidibadi bidibadi bidiba bidiba bidibà bidibà bidibà bidibà
parappappà parappa pappa pappa pappappà
Ông Hói làm ra một đống tortellini
mà không cho thằng em một mảy may, oh-oh-oh-oh.

Ông Hói này,
Đội tóc giả vào đi
Anh sẽ hết hói ngay!

Thứ Năm, 16 tháng 1, 2014

London của một trăm năm trước



Một bạn người Anh chia sẻ video clip này trên facebook. Đây là một thước phim màu hiếm gần 100 năm trước, quay cảnh đường phố London, thành phố phồn hoa nhất của đế quốc hùng mạnh nhất thế giới lúc đó, đế quốc mặt trời không bao giờ lặn. Tôi đã xem với một cảm giác hoàn toàn khác biệt với việc xem một thước phim màu hay một bộ ảnh màu về Sài Gòn hay Hà Nội ngày xưa.

Tôi nhớ lại cảm giác rợn ngợp của mình khi đi trên những con phố London. Cảm giác rợn ngợp khi nghĩ rằng từng có một thời nơi này là trung tâm thế giới. Và mình là một con người nhỏ ở một xứ sở xa xôi, đang bước chân trên những con đường nơi này. Ở thời này, việc này là hoàn toàn bình thường, thế giới là phẳng và bình đẳng như nhau, mọi con đường là như nhau, mọi viên gạch là như nhau. Nhưng bay về một trăm năm trước, hẳn sẽ là một chuyện động trời. Cảm thức đó khiến tôi ngợp.

Tôi xem video mà cảm thấy ấn tượng về London một trăm năm trước chẳng khác nào London hiện tại. Thành phố thủ đô của đế chế một thời vẫn vậy, có chăng là sạch hơn cái thời công nghiệp hóa. Có chăng là hoàn toàn không thấy bóng dáng của một thành phố quốc tế như một trăm năm sau, London một trăm năm trước gần như "thuần Anh". Thành phố vẫn khiến tôi ngợp. Người Anh hẳn sẽ nghĩ khác tôi. Người London chắc chắn sẽ nghĩ còn khác nữa.