Mây và sóng

Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say.

Thứ Năm, 16 tháng 1, 2014

London của một trăm năm trước



Một bạn người Anh chia sẻ video clip này trên facebook. Đây là một thước phim màu hiếm gần 100 năm trước, quay cảnh đường phố London, thành phố phồn hoa nhất của đế quốc hùng mạnh nhất thế giới lúc đó, đế quốc mặt trời không bao giờ lặn. Tôi đã xem với một cảm giác hoàn toàn khác biệt với việc xem một thước phim màu hay một bộ ảnh màu về Sài Gòn hay Hà Nội ngày xưa.

Tôi nhớ lại cảm giác rợn ngợp của mình khi đi trên những con phố London. Cảm giác rợn ngợp khi nghĩ rằng từng có một thời nơi này là trung tâm thế giới. Và mình là một con người nhỏ ở một xứ sở xa xôi, đang bước chân trên những con đường nơi này. Ở thời này, việc này là hoàn toàn bình thường, thế giới là phẳng và bình đẳng như nhau, mọi con đường là như nhau, mọi viên gạch là như nhau. Nhưng bay về một trăm năm trước, hẳn sẽ là một chuyện động trời. Cảm thức đó khiến tôi ngợp.

Tôi xem video mà cảm thấy ấn tượng về London một trăm năm trước chẳng khác nào London hiện tại. Thành phố thủ đô của đế chế một thời vẫn vậy, có chăng là sạch hơn cái thời công nghiệp hóa. Có chăng là hoàn toàn không thấy bóng dáng của một thành phố quốc tế như một trăm năm sau, London một trăm năm trước gần như "thuần Anh". Thành phố vẫn khiến tôi ngợp. Người Anh hẳn sẽ nghĩ khác tôi. Người London chắc chắn sẽ nghĩ còn khác nữa.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét