Mây và sóng

Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say.

Thứ Năm, 24 tháng 2, 2011

La - Ngựa (cái) = Lừa (đực)

Nhà Nghị viện bị cháy - William Turner



Espeon tiến nhẹ đến bên tôi, nó ngồi vào lòng và ngước nhìn tôi. Nó bảo: "Hình như chúng ta bị lừa."
"Ai lừa?"
"Umbreon, có lẽ vậy."

Espeon chỉ bảo thế. Từ "có lẽ vậy" bao hàm thêm cái gì nữa? Espeon không bao giờ nói một cách thiếu chắc chắn như vậy cả. Đặc biệt hơn, Espeon cũng không bao giờ bị lừa. Lại còn thêm cả "hình như".

_________________
Tôi có mặt trời ở trong túi và mặt trăng ở trong tay...
(Locnville)
_________________

Về sau, tôi hiểu ra, hóa ra không phải Espeon bị lừa, mà là tôi bị lừa. Trời đã sáng, chứ không còn tối nữa. Mà cũng không phải Umbreon lừa. Umbreon không lừa ai, nó trong sáng như bóng tối. Bóng tối luôn có một sắc màu đặc biệt hấp dẫn và mời gọi. Tôi những muốn được đắm mình nhảy nhót trong bóng tối cùng với Umbreon.

Ai đó lừa tôi, thì tôi vẫn chưa biết. Tôi chỉ vui mừng rằng bên cạnh tôi bây giờ không chỉ có mỗi Espeon mà còn có cả Umbreon. Như là tôi có mặt trời ở trong túi và mặt trăng ở trong tay vậy.

Có hai thứ đó, tôi sẽ không sợ quả lê nữa. (Cũng như tên nào cầm quả lê và con dao sẽ không sợ tôi vậy).

Chủ Nhật, 20 tháng 2, 2011

Trần Dần

Sao lại cho tôi quả địa tối chi? bao jờ tôi gỡ cho xong?
Sao lại cho tôi một tan nát nhân lý? tôi hàn gắn đến bao xong?
Sao lại cho tôi đêm chín fía? cô hồn bấc lụi hạt đèn chong?

[Trần Dần]

Chủ Nhật, 13 tháng 2, 2011

Lặng im thì cũng vừa tàn mùa đông

(trích Beatrice and Virgil - Yann Martel
dịch: QH)

Beatrice: Tớ mệt lắm rồi. Tớ không làm nổi nữa.
Virgil:       Tớ cũng vậy. Sao không thử chỉ lắng nghe thôi.
Beatrice: Lắng nghe gì?
Virgil:       Nghe sự im lặng.
Beatrice: Được thôi.
                 (Im lặng)
Virgil:       Nghe gì không?
Beatrice: Có
Virgil:       Nghe gì?
Beatrice: Im lặng.
Virgil:       Im lặng nói gì?
Beatrice: Không nói gì cả.
Virgil:      Cậu làm khá lắm. Tớ thì cứ nghe tiếng của mình vang lên trong đầu, "Mình đang cố                    lắng nghe im lặng, hy vọng nghe thấy gì đó". Rồi suy nghĩ của tớ cứ tản cả đi.
Beatrice: Ôi, tớ cũng nghe thấy thế. Nói thứ khác, nhưng cũng kiểu vậy.
Virgil:       Phải thử im lặng kiểu khác thôi, gột hết khỏi đầu cái tiếng bên trong đó.
Beatrice: Tớ cũng muốn thử.
Virgil:       Một, hai, ba, nào.
                (Virgil và Beatrice nhìn thẳng phía trước, im lặng cả trong đầu.
                 Một con ong nghệ xuất hiện. Nó bay thẳng một đường trước mặt Virgil và Beatrice. Cả hai đi theo tiếng o o ồn ào đó, hai cái đầu hết ngoảnh sang trái lại sang phải, nhưng chúng không nói gì.
                 Một con chim chíp chíp trên cái cây bên trái. Virgil và Beatrice nhìn sang trái, nhưng không nói gì.
                 Một con chó sủa váng lên phía xa bên phải. Virgil và Beatrice nhìn sang phải, nhưng không nói gì.
                 Một con ếch ồm ộp bên tay trái. Virgil và Beatrice nhìn sang trái, nhưng không nói gì.
                 Hai con sóc lóc chóc trên cái cây bên phải, một con đang chạy đuổi con kia. Virgil và Beatrice nhìn sang phải, nhưng không nói gì.
                 Bên trái bỗng vang lên tiếng chim hót. Chúng nhìn sang trái, nhưng không nói gì.
                 Trên cao bỗng có tiếng rít lên của một con ó. Chúng nhìn lên, nhưng không nói gì.
                 Một chiếc lá rơi. Cả hai nhìn theo vũ điệu thấp dần. Chiếc lá chạm đất.) 
Virgil:      Trời ơi, cái chốn này ồn ào quá.
Beatrice: Rất là gây mất tập trung.
Virgil:       Không thể nghe im lặng được.  
Beatrice: Tớ đồng ý.
                 (Im lặng)
Virgil:       Tớ cá là nếu gây ra thật nhiều tiếng ồn, mình sẽ nghe im lặng rõ hơn.
Beatrice: Cậu nghĩ vậy à?
Virgil:       Sao không thử nào? (Virgil đứng lên. Nó hít vào một hơi dài. Nó nói những điều sau bằng âm lượng lớn nhất có thể.)
                 LÊN TÀU, LÊN TÀU! NHANH, NHANH, NHANH! TU-TU-TU-TU, LỠ TÀU BÂY GIỜ! TU-TU-TU-TU, COI CHỪNG QUÊN ĐỒ ĂN THỨC UỐNG BÀ CON! ĐỪNG ĐỂ BỊ ĐÓI! ĐỂ Ý HÀNH LÝ! TU-TU-TU! ÔNG KIA, ÔNG ĐI ĐÂU VẬY? LÊN TÀU NGAY! LÊN TÀU, LÊN TÀU! TÔI NÓI LẦN CHÓT! TU-TU-TU-TU! TÀU SẮP KHỞI HÀNH! TU-TU-TU-TU! CHUYẾN ĐI ĐÁNG NHỚ ĐẤY! TU-TU-TU-TU! CHUẨN BỊ KHỞI HÀNH. (nói với Beatrice) Rồi, nghe được im lặng chưa?
Beatrice: Rồi.
Virgil:       Thế nào?
Beatrice: Như thể hàng ngàn cái bóng đè lên người mình.
Virgil:       Họ nói cái gì? 
Beatrice: Họ than khóc về những thứ đã trôi qua trong cuộc đời chưa kết thúc của họ.
Virgil:       Họ dùng từ ngữ thế nào?
Beatrice: Tớ không nghe được gì.
Virgil:       Những lời của họ khác với sự im lặng bình thường ở chỗ nào?
Beatrice: Khó nói lắm.
Virgil:      Chúng ta có dẫn lại lời họ được không?
Beatrice: Khó mà diễn đạt thành lời.
Virgil:       Mình có nói được gì về điều họ nói không?
Beatrice: Lưỡi tớ líu lại rồi.
Virgil:       Nếu tớ đọc, tớ sẽ đọc được gì?
Beatrice: Bút tớ khô mực rồi.
Virgil:       Không hiệu quả rồi. Phải tìm cách tiếp cận khác thôi.
                 (Im lặng)