Mây và sóng

Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say.

Thứ Hai, 12 tháng 4, 2010

Đọc bài này, mình bỗng nhớ cuốn Monet mà mình bị mất. Buồn quá.

Chủ Nhật, 11 tháng 4, 2010


Sực nhớ câu thơ mình để title của cái blog này. Sau đó search google ra thấy có bạn này tự nhiên chôm thơ của mình. Sau đó lại nhớ tới 2 bài thơ cũ xưa này, viết trong những ngày nóng bức cuối tháng tư năm 2008.
-----------
tranh Elegy của Bouguereau.

-----------
Ta viết cho ta (1)

Ta đi ngược chiều gió
Lòng nặng trĩu nỗi buồn
Gió ơi hay là gió
Thổi ta bay đi luôn

Gió mang ta đến một nơi nào đó
Hình như ở lưng trời
Nơi ấy thật yên bình tĩnh lặng
Cho ta thoát khỏi mọi cuộc chơi

Nơi ấy chỉ có ta và gió
Chẳng có trời xanh, chẳng có mây
Chẳng có đồng cũng không có cỏ
Chẳng có cánh chim cánh bướm bay.

Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say

Ta chỉ muốn ở một nơi tĩnh lặng
Gió hãy đưa ta tới, rồi bay xa
Để ta lại một mình trong im ắng
Cho ta chỉ có mình ta

Ta đạp xe giữa chiều gió ngược
Gió thổi mạnh lắm, ta vẫn đi
"Tại sao ta không xuôi theo gió?"
Cũng giống như "Sáng sớm, ta thức dậy làm gì?

Ta muốn quẳng hết mọi thứ đi
Mọi thứ ta đã viết và ghi
Mọi thứ ta đã cho và nhận
"Sáng sớm ta thức dậy làm gì?"

Chiều nay ta buồn, buồn lắm
Ta buồn hơn thảy mọi lời ca
Và xe ta đi ngược chiều gió thổi
Chỉ có bụi phả vào mặt ta.
-----------

Ta viết cho ta (2)

"Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy"
(Nguyễn Đình Thi)

Và người đi trong một chiều mưa bay
Và người đi trong một chiều gió thổi
Và người đi mái đầu vương hạt bụi
Và người đi trên những chặng đường dài

Ta với người chỉ là một hay hai?
Một phố vắng ta với người cùng bước
Phố vắng tanh, nào trời, mây, nào nước
Người cô đơn hay ta cũng cô đơn.

Và ta đi trong vài ánh nắng chiều
Và ta đi trong gió thổi đìu hiu

"Một chút sương lên... lên vừa đủ lạnh
Thôi thế là đành: tôi chẳng có ai yêu !"
(Trần Dần)

Thứ Bảy, 10 tháng 4, 2010

[...]Và bạn biết đó.
Khi đã bắt đầu dạo một nốt thường.
Bạn sẽ thích dạo một nốt cao hơn.
Nhưng lại không thích chạm vào một nốt trầm.
Một nốt trầm nào đó...
Nó sẽ không làm những ngón tay trở nên bay bay.
Nó chỉ làm cho lời hát trở nên mệt mỏi.
Nhưng bản nhạc mà không có một nốt trầm,
Thì cũng sẽ không có một nốt đô cao.[...]
(Quỳnh)


Thứ Năm, 8 tháng 4, 2010

Ngắt một ngọn cỏ


Ngắt một ngọn cỏ
Ta thấy mùi hương

Ngắt một ngọn cỏ
Ta thấy thời gian
Thấy những niềm kỳ vọng
Thấy những nỗi buồn ngập tràn
Thấy giây phút ta thẫn thờ nhìn ra phía trước

Ngắt một ngọn cỏ
Ta thấy âm ẩm bàn tay
Thấy những gì đã đổ trên nền cỏ này
Thấy những màu đỏ, màu trắng, màu đen
Hòa vào màu xanh
Bị đè bẹp bởi màu vàng

Ta chờ một ngọn gió
Ta chờ một niềm vui
Ta ngắt một ngọn cỏ
...

Những nụ cười chế giễu
Những cái nhìn bạc nhược
Những nỗi niềm chẳng nói nên lời

Ngắt một ngọn cỏ
Ta từng thấy niềm vui
Những niềm tin, những điều chờ đợi
Những tình yêu
Những hứa hẹn, những chờ mong
Những bài ca ấm nồng

Ngắt một ngọn cỏ
Phải chăng ta thấy ngày mai?