Mây và sóng

Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say.

Thứ Bảy, 31 tháng 7, 2010

Những gì còn lại


Những ngón tay
Hay là làn gió
Những ngọn cỏ
Hay là những đóa hoa
Những bài ca
Hay là những vũ khúc
Cất lên từ lúc
Bình minh sắp tàn
Hoàng hôn nắng vàng
Tôi rơi nhè nhẹ
Như bầy chim sẻ
Ghé tìm sương mai
Con đường quá dài
Ai đi ai đi ai đi
Cho hết.

Những gì huyền bí
Nằm ở trong đầu
Những gì còn lại
Ở tít mai sau.

Có những người nói những điều vô nghĩa trong những giấc mơ
Những giấc mơ khi sắp bắt đầu úa tàn lúc ngày sắp đến
Có những điều quay cuồng
Có những lời hoành tráng
Có những ánh sáng lóe lên ở đây và ở kia.

Này người kia
Ngươi làm gì ở Paris
Tôi đuổi theo những cánh bướm vàng
Sao đến Paris mà lại đuổi bướm
Mà không ăn những chiếc baguette ngon lành ở khu Montmartre?
Không tôi không muốn trở thành như những chiếc cột Hy Lạp kia
Những chiếc cột cứng đơ
Chẳng làm gì ngoài việc chống đỡ những mái vòm nặng trĩu
Sao chẳng hái những quả cam chín mọng
Thòng xuống từ trên mái nhà kia?

Những gì còn lại
Phải chăng là những quả cam vàng?

Hãy trở về khi trời nổi gió
Khi những đám mây bắt đầu tan ra như sôcôla đun trên lửa nhỏ
Những chất hữu cơ bắt đầu bốc cháy
Còn lại gì ngoài những đợt khói bay lên?
Tro tàn?

Một khi cơn bão đi qua
Những gì còn lại
Chỉ là lặng im.


________________
Tranh Bedtime Aviation - Rob Gonsalves.

Thứ Tư, 28 tháng 7, 2010

Những gì huyền bí


Những gì huyền bí
Như một chiếc ô
Tỏa ra trong gió
Giữa ruộng bắp ngô
Ai ngồi dưới tán
Cây bắp khổng lồ
Hát vang điệu khúc
Như ngàn sóng xô
Hay tôi ngồi nghĩ
Phải chăng tình cờ
Về nơi ầm ĩ
Giữa đời nhấp nhô.

Những gì huyền bí
Tôi cất trong đầu
Như chim đập cánh
Bay đâu về đâu?

Tìm ra một thứ
Như một cuộc chơi
Giữa đường đứng lại
Ngồi nghỉ xả hơi.

Hai tay ta nắm
Điều huyền bí kia
Như tay ta nắm
Lấy một phép chia
Chia ra hai nửa
Nhị nguyên? Nhất nguyên?
Yêu Ly rút kiếm
Cắm phập vào tim.

________________

Yêu Ly : thích khách nước Ngô thời Xuân Thu.

Công tử Quang (con vua Ngô Chư Phàn) giết vua Ngô vương Liêu (con Dư Muội, Dư Muội là em của Chư Phàn), lên ngôi lấy hiệu Hạp Lư (có sự giúp đỡ của Ngũ Tử Tư). Con Liêu là công tử Khánh Kỵ trốn sang nước khác, chiêu nạp kẻ hào kiệt, kết liên với lân quốc đợi thời cơ về Ngô báo thù. Hạp Lư nghe tin lo ăn không biết ngon, nằm không được yên, nghe tiếng Yêu Ly yêu hùng bèn nghĩ kế dùng Yêu Ly để giết Khánh Kỵ.
Để Khánh Kỵ tin, vua Ngô bèn dùng khổ nhục kế khép Yêu Ly vào tội rồi chặt mất tay phải, giết chết cả vợ con. Yêu Ly gặp Khánh Kỵ, xin chiêu nạp để cùng báo thù vua Ngô. Khánh Kỵ tin dùng và kết làm tâm phúc.
Đến khi Khánh Kỵ đưa binh sĩ và thuyền bè xuôi dòng sông tiến đánh Ngô. Khánh Kỵ cùng ngồi chung thuyền với Yêu Ly, Yêu Ly nhằm lúc gió thổi mạnh cầm giáo đâm suốt bụng Khánh Kỵ. Kỵ xách ngược Yêu Ly lên dìm đầu xuống nước 3 lần rồi lại để lên trên đầu gối, cúi nhìn rồi cười mà bảo rằng: "Thiên hạ còn có dũng sĩ dám cả gan đâm ta !". Quân sĩ bèn xúm lại đâm Yêu Ly, Khánh Kỵ gạt đi mà bảo rằng: "Người này là dũng sĩ! Chớ nên trong một ngày mà để chết 2 dũng sĩ của thiên hạ. Đừng giết hắn làm gì, nên tha cho hắn về Ngô để tỏ lòng trung của hắn."
Sau đó, Yêu tự cho là mình bất nhân, bất nghĩa, bất trí: "Vì đạo thờ vua mà giết cả vợ con, thế là bất nhân; vì vua mới mà giết con vua cũ, thế là bất nghĩa; nên việc cho người mà đến nỗi tàn hại cả thân thể, cả vợ con, thế là bất trí. Đã phạm ba điều ấy, còn mặt nũi nào mà đứng trên cõi đời nữa!" nên tự sát chết.

[wikipedia]

Chủ Nhật, 18 tháng 7, 2010

Những sai biệt so với Địa Trung Hải và những suy nghiệm về nơi để tìm thời gian đã mất



Bầy cừu vàng
Chẳng con nào trắng
Gặm cỏ trên cánh đồng hoang.
Đàn bò màu rượu vang
Nhởn nhơ trên bờ cỏ cát.
Những ruộng nho
Trải dài tít tắp
Những quả nho xanh
Trĩu trên những giàn không cao.

Những người Chăm
Mặc chiếc áo dài lấm bụi
Dắt những con trâu đen.
Những đàn dê
Tai màu trắng
Gặm tất cả những gì vớ được.
Những con cò trắng nhỏ xíu
Chẳng to như hồng hạc
Khẽ đáp xuống ruộng lúa dài.

Những vườn thanh long trĩu quả
Dưới cái nắng chang chang
Đất khô cằn cỗi
Gió biển từng đợt trong lành
Ai sẽ hái những quả thanh long cho vào giỏ?

Ta mang gì trên lưng sau đợt đi bộ dài trên bờ biển đêm?
Từ những cơn sóng có tiếng nói với ta:
Hãy trút bỏ quần áo
Như những cơn gió Tây Nam ào ào thổi
Không có thời gian mà chờ
Không có thứ gì để mất
Không có thứ gì để được
Chẳng phải ngại ngần
Hãy biến thành làn gió.



Khi tôi nằm xuống đất
Vạn sự lặng im
Khi tôi dỏng tai lên
Có thứ gì chuyển động
Như là những linh hồn cây cối
Như là những ngày và đêm vùn vụt trôi qua
Như là nước Chiêm Thành xưa cũ.

Khi tôi trút bỏ quần áo
Có tiếng lao xao gì đó trên trời
Khi tôi chẳng còn gì cả
Cơn gió như hóa thành tôi.

Tội lỗi thành những làn hơi và bay lên trời
Ngày vui như những cánh chim trắng cuốn theo những làn gió
Nghĩa là cuốn theo tôi.

Làm gì có những cây olive to
Làm gì có thức vang thơm ngát.

Những quả thanh long đỏ hồng
Thành những ngọn đèn soi sáng
Io son divino! Io son l'oblio!
Io sono il dio che sovra il mondo
Umberto Giordano

Thời gian trôi đi vùn vụt
Này đây da thịt của ta
Này đây linh hồn của ta
Thân thể ta là cái Đẹp
Linh hồn của ta là nguồn suối
Ai gieo vào đầu ngươi ý nghĩ ta không đẹp như nhành hoa kia
Như ngọn gió kia
Như dòng nước kia
Như tiếng chim đang hót váng ngoài xa xa?


Cát sỏi khô cằn
Da thịt ta đầy bụi đất
Ai đã mang ta đến đây?
Ai sẽ rời bỏ ta đi?
Ai ta sẽ bỏ lại trong quên lãng?

Thời gian chẳng có để mà mất
Ta bay cao
Như chưa bao giờ được bay
Dòng suối chảy như chưa bao giờ được chảy
Còn da thịt ta phát ra ánh hào quang.

Chẳng có gì để che giấu
Vì chưng sống là một diễm phúc
Vì chưng biết rằng mình không thấp kém hơn một đóa hoa là một hiểu biết tuyệt vời.

_____

Ảnh chụp ở Ninh Thuận.

Thứ Hai, 12 tháng 7, 2010

Ai bay?


NGƯỜI HÀ LAN
[nói với SENTA]
Ngươi chẳng biết gì về ta, cũng chẳng nghi ngờ ta là ai.
[chỉ vào con tàu của mình, nơi cánh buồm tỏ đang căng phồng còn đoàn thủy thủ chập chờn như những bóng ma đang chộn rộn, chuẩn bị cho chuyến khởi hành.]
Nhưng hãy hỏi biển cả trên thế gian này
Hỏi người thủy thủ từng vượt ngàn trùng dương
Người ấy biết chiếc hải thuyền này, chính nỗi kinh sợ thánh thần:
Còn ta được gọi là Người Hà Lan bay.

(Trích đoạn cuối vở opera THE FLYING DUTCHMAN - Richard Wagner)

___________________________

Kết quả trận chung kết thì ai cũng biết. Hà Lan không thắng nổi Tây Ban Nha để lần đầu tiên đăng quang chức vô địch thế giới. Tôi cứ ngỡ Hà Lan đang gặp may ở WC này khi thắng tất cả 6 trận từ đầu giải. Cái may mắn ấy còn tiếp tục hiện hữu khi lưới của Hà Lan không hề bị rung lên lần nào trong gần 115 phút, khi mà cả đống cú sút được tung ra từ phía TBN.

Tôi thật sự khâm phục đôi chân, những cú đảo bóng lắt léo và những pha bứt tốc ngoạn mục của Robben. Những pha bóng qua người của Robben hầu hết đều khiến tôi không ngờ nổi. Pha bóng ở hiệp phụ thứ hai, khi mà Robben tung hết sức để nỗ lực vượt hai hậu vệ của Tây Ban Nha khiến tôi trầm trồ hết mực. Tuy Casilas đã kịp thời ra đón bóng nhưng nếu Puyol không dùng tay kéo áo Robben lại, rất có thể đó đã là một pha bóng nguy hiểm hơn. Robben có lẽ sẽ không bỏ lỡ cơ hội như pha thoát xuống trước đó. Pha chơi xấu của Puyol lại chẳng hề bị trọng tài xử lí.

Hà Lan chưa bay được. Hà Lan đã chẳng đá như Euro 2008 trở về trước, chẳng cần có những trận như thắng Ý 3-0, thắng Pháp 4-1, thắng Rumani 2-0 để đứng đầu bảng C một cách oanh liệt ở Euro 2008 rồi thua Nga của Arshavin 3-1 ở lượt 1/16, Hà Lan bây giờ đá bóng một cách thực dụng khủng khiếp. Mỗi trận thắng của Hà Lan đều nhọc nhằn, nhiều khi xem phát ghét. Nhưng chỉ tới trận Brazil, tôi mới lại thấy tinh thần của người Hà Lan thật mạnh mẽ. Tôi khâm phục Robben, tôi thích Sneijder, tôi đã có tình yêu và sự kỳ vọng sẵn cho Van Persie, thế nên chẳng ngại ngần gì khi tôi đặt trọn vẹn niềm tin cho đội bóng màu da cam ấy. Thế nhưng, cho dù thay đổi lối chơi, Hà Lan vẫn chẳng bay được.

Nhưng trong thâm tâm tôi, nhìn một khía cạnh nào đó, tôi đã thấy tinh thần của họ bay cao.

_____________

Tôi không thích Tây Ban Nha. Không thích chỉ vì không thích.

Tôi không phải không thích Tây Ban Nha theo kiểu tôi không thích Ý. Không phải vì những lý do như mặc đồ bó.

Tôi không thích Tây Ban Nha vì tôi không thích Barca. Không phải vì Barca đá thắng Arsenal ở Champions League nhờ 4 bàn thắng đẹp của Messi.

Tôi không thích Barca vì cái cách người ta chèo kéo Fabregas. Nếu theo dõi kỹ vụ Fabregas sẽ thấy cái chóp bu của Barca, nhất là cả ông chủ tịch cũ lẫn ông chủ tịch mới đều làm nhiều trò thật lố bịch.

Tôi lại không thích Barca kể từ cái trận thắng Arsenal. Từ trận đấu đó, xem kỹ, tôi mới thấy Barca không đá đẹp như mình tưởng. Tôi không nói "bóng đá đẹp" theo kiểu tấn công ào ào, múa may lả lướt, tôi chỉ nói bóng đá đẹp theo nghĩa của từ "fair play". Nhìn những cầu thủ Barca ăn vạ, tôi thấy tội nghiệp cho những cầu thủ Arsenal của mình. Họ không có kinh nghiệm đối đầu với những người như vậy. Ngay cả khi Denilson học đòi làm tiểu xảo trong trận đá với Everton, khi ngã, anh cũng quên ôm lấy bóng, khiến Arsenal bị một pha phản công suýt thành bàn. Yêu một đội bóng ngây thơ như vậy, sao không tức khi thấy đối phương hết câu giờ rồi lăn lộn khi ngã.

Kể từ đó, tôi không thích Barca nữa.

_______________

Thế nên ngày hôm qua, tôi không muốn nói TBN thắng đẹp. TBN không đá "fairly" hơn Hà Lan tí nào, khi mà người ta cứ nói Van Bommel chơi thô bạo thì cứ nhìn cả những người Catalan ở TBN xem: Iniesta thì giả vờ ngã để Heitinga bị thẻ đỏ, Puyol thì níu áo Robben để cản phá. TBN cũng không đá tốt hơn Hà Lan. Anh tấn công nhiều hơn đối phương không có nghĩa anh đá hay hơn đối phương một khi anh chưa ghi được bàn. Điều đó có nghĩa là đối phương phòng thủ tốt hơn anh.

Đi đá banh ở giải trường thì sẽ biết.

Thứ Năm, 8 tháng 7, 2010

Nuốt cuốn sách nhỏ

Rồi tiếng tôi đã nghe từ trời, lại nói với tôi và bảo: "Hãy đi lấy cuốn sách mở sẵn trong tay thiên thần đang đứng trên biển và đất." Tôi đến gặp thiên thần và xin người cho tôi cuốn sách nhỏ. Người bảo tôi: "Cầm lấy mà nuốt đi! Nó sẽ làm cho bụng dạ ông phải cay đắng, nhưng trong miệng ông nó sẽ ngọt ngào như mật ong." Tôi cầm lấy cuốn sách nhỏ từ tay thiên thần và nuốt đi. Trong miệng tôi nó ngọt ngào như mật ong, nhưng khi tôi nuốt rồi, thì bụng dạ tôi cay đắng. Và có tiếng bảo tôi: "Một lần nữa, ông phải tuyên sấm về nhiều nước, nhiều dân, nhiêu ngôn ngữ và vua chúa."

(Khải Huyền 10,8-11)

Chủ Nhật, 4 tháng 7, 2010

Don't cry for me Argentina

Nhạc: Andrew Lloyd Webber
Lời: Tim Rice
Nhạc kịch Evita


Thật không dễ để mọi người tin
Khi ta cố giải bày cảm xúc của mình
Rằng ta vẫn cần tình yêu của mọi người, sau tất cả những gì ta đã làm
Mọi người sẽ không tin ta đâu
Mọi người sẽ chỉ thấy cô gái mọi người từng biết
Cho dù cô ăn mặc đẹp đẽ đến dường nào
Nhưng lại thật đang bối rối.

Ta phải để điều đó xảy ra
Ta phải thay đổi
Không thể cứ để cuộc đời ta nằm dưới gót giày
Nhìn ra ngoài cửa sổ
Tránh khỏi ánh mặt trời
Nên ta chọn tự do
Lang thang vô định
Trải nghiệm nhiều thứ mới mẻ
Nhưng chẳng điều gì khắc sâu vào tâm trí ta.
Ta chưa từng mong đợi thứ gì như vậy.

Đừng khóc cho ta, Argentina!
Ta sẽ không bao giờ rời bỏ mọi người, đó là sự thực.
Xuyên suốt những ngày hoang dại
Xuyên suốt cuộc hiện sinh điên rồ
Ta sẽ giữ gìn lời ta đã hứa
Nên mọi người cũng hãy xích lại gần ta.

Còn những thứ như danh vọng, như tiền tài
Ta chẳng bao giờ cất lời mời gọi
Tuy cả thế giới đều lầm tưởng đó là những thứ ta khao khát
Tất cả đều là ảo tưởng
Đó không phải là giải pháp cho mọi thứ chúng hứa hẹn với ta
Câu trả lời lúc nào cũng ở chính đây
Ta yêu mọi người
Hy vọng mọi người cũng yêu ta.

Đừng khóc cho ta Argentina!
(huhuhuhuhuhuhuhuhuhu)

Đừng khóc cho ta, Argentina!
Ta sẽ không bao giờ rời bỏ mọi người, đó là sự thực.
Xuyên suốt những ngày hoang dại
Xuyên suốt cuộc hiện sinh điên rồ
Ta sẽ giữ gìn lời ta đã hứa
Nên mọi người cũng hãy xích lại gần ta.

Ta đã nói quá nhiều chưa?
Chẳng còn gì trong não cân ta để nói cùng mọi người
Nhưng điều mọi người cần làm là
Nhìn thẳng vào ta
Để biết rằng
Mọi lời ta nói
ĐỀU LÀ SỰ THẬT.