Mây và sóng

Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say.

Chủ Nhật, 18 tháng 7, 2010

Những sai biệt so với Địa Trung Hải và những suy nghiệm về nơi để tìm thời gian đã mất



Bầy cừu vàng
Chẳng con nào trắng
Gặm cỏ trên cánh đồng hoang.
Đàn bò màu rượu vang
Nhởn nhơ trên bờ cỏ cát.
Những ruộng nho
Trải dài tít tắp
Những quả nho xanh
Trĩu trên những giàn không cao.

Những người Chăm
Mặc chiếc áo dài lấm bụi
Dắt những con trâu đen.
Những đàn dê
Tai màu trắng
Gặm tất cả những gì vớ được.
Những con cò trắng nhỏ xíu
Chẳng to như hồng hạc
Khẽ đáp xuống ruộng lúa dài.

Những vườn thanh long trĩu quả
Dưới cái nắng chang chang
Đất khô cằn cỗi
Gió biển từng đợt trong lành
Ai sẽ hái những quả thanh long cho vào giỏ?

Ta mang gì trên lưng sau đợt đi bộ dài trên bờ biển đêm?
Từ những cơn sóng có tiếng nói với ta:
Hãy trút bỏ quần áo
Như những cơn gió Tây Nam ào ào thổi
Không có thời gian mà chờ
Không có thứ gì để mất
Không có thứ gì để được
Chẳng phải ngại ngần
Hãy biến thành làn gió.



Khi tôi nằm xuống đất
Vạn sự lặng im
Khi tôi dỏng tai lên
Có thứ gì chuyển động
Như là những linh hồn cây cối
Như là những ngày và đêm vùn vụt trôi qua
Như là nước Chiêm Thành xưa cũ.

Khi tôi trút bỏ quần áo
Có tiếng lao xao gì đó trên trời
Khi tôi chẳng còn gì cả
Cơn gió như hóa thành tôi.

Tội lỗi thành những làn hơi và bay lên trời
Ngày vui như những cánh chim trắng cuốn theo những làn gió
Nghĩa là cuốn theo tôi.

Làm gì có những cây olive to
Làm gì có thức vang thơm ngát.

Những quả thanh long đỏ hồng
Thành những ngọn đèn soi sáng
Io son divino! Io son l'oblio!
Io sono il dio che sovra il mondo
Umberto Giordano

Thời gian trôi đi vùn vụt
Này đây da thịt của ta
Này đây linh hồn của ta
Thân thể ta là cái Đẹp
Linh hồn của ta là nguồn suối
Ai gieo vào đầu ngươi ý nghĩ ta không đẹp như nhành hoa kia
Như ngọn gió kia
Như dòng nước kia
Như tiếng chim đang hót váng ngoài xa xa?


Cát sỏi khô cằn
Da thịt ta đầy bụi đất
Ai đã mang ta đến đây?
Ai sẽ rời bỏ ta đi?
Ai ta sẽ bỏ lại trong quên lãng?

Thời gian chẳng có để mà mất
Ta bay cao
Như chưa bao giờ được bay
Dòng suối chảy như chưa bao giờ được chảy
Còn da thịt ta phát ra ánh hào quang.

Chẳng có gì để che giấu
Vì chưng sống là một diễm phúc
Vì chưng biết rằng mình không thấp kém hơn một đóa hoa là một hiểu biết tuyệt vời.

_____

Ảnh chụp ở Ninh Thuận.

8 nhận xét:

  1. cát sỏi khô cằn
    Da thịt ta đầy bụi đất
    Ai đã mang ta đến đây?
    Ai sẽ rời bỏ ta đi?
    Ai ta sẽ bỏ lại trong quên lãng?


    Ta nghĩ gì?
    Ta sống vì ai?
    Vì chính bản thân mình?
    Hay vì cuộc sống?
    ta muốn gì?

    Trả lờiXóa
  2. Đó ko phải là điều muốn nói. Như cảm ơn bạn cm. :D

    Trả lờiXóa
  3. Biết chứ. đây chỉ là tâm trạng của bạn trước "1 cái gì đó" thui. Nhưng đoạn sau là của mình. Cs bắt mình phải lựa chọn. Mình đã chọn cái trong tầm với thay vì cái mình muốn. Và giờ thì mình thấy hụt hẫng, vô cảm vs sự lựa chọn đó.Mình sai?
    Bạn có thể trả lời câu hỏi này giùm mình ko?

    Trả lờiXóa
  4. Mình chẳng biết bạn là ai và cũng chẳng hiểu rõ lắm bạn nói về điều gì. Nhưng theo mình nghĩ, khi bạn chọn một điều gì đó, nghĩa là tron bạn cũng phải có chút gì đó gọi là xu hướng khiến cho bạn nghĩ mình cần phải chọn. Cái đó thể hiện một cái "muốn" khác hơn so với cái "muốn" cảm tính ban đầu.

    Mình nghĩ khi mình chọn thì mình đã liên tục vẽ ra những con đường. Cuộc sống là những bước ngoặt, hoặc thế này, hoặc thế kia, không có con đường ở giữa, dung hòa cả hai cái. Khi dung hòa nghĩa là bạn đang giậm chân tại chỗ.

    Mình thường hay tự bảo mình phải có trách nhiệm với điều mình lựa chọn. Chính mình là người tạo ra ý nghĩa của cuộc sống mình. Thay vì vật lộn với câu hỏi: Cuộc sống này có ý nghĩa gì, mọi câu trả lời đều chẳng dẫn mình đi tới đâu, mình đã cố gắng nghĩ theo lối đó.

    Giống như một khái niệm của Kant mà Gs Bùi Văn Nam Sơn đã dịch là "năng lực phán đoán phản tư", trong khoa học, con người thâu tóm những dữ kiện cá biệt lại rồi tìm ra một cái phổ biến để cố gắng hiểu chúng. Từ đó cấu thành nên nhận thức.

    Trả lờiXóa
  5. Tớ thì chỉ nghĩ là hãy là chính mình để không phải hối hận khi nghĩ lại. Vậy thôi.

    Trả lờiXóa
  6. mà mình đang viết cái gì vậy nhỉ, nghĩ lại thấy hâm quá.

    Trả lờiXóa
  7. @ Nặc danh: Ok, đừng đặt nhiều câu hỏi cho bản thân mình quá. Nếu không sẽ chết mất :D. Cuộc sống có nhiều con đường, và những con đường thì không bao giờ dừng lại. Ngôi nhà cũng vậy, một ngôi nhà có nhiều cửa sổ là để mình được nhìn nhiều hơn thứ đang có, nhìn theo nhiều hướng và nhiều cách.
    Để thời gian trôi qua là một cách tự sát từ từ đó bạn ạ.
    Hey, đi tìm tình yêu lớn đi.
    @ Hiển: Tao có quyết tâm mới: Nuôi chí lớn. Tự chủ tài chính trước tuổi 35.
    Tái: Mày kêu anh Phu cho tao 1 lời mời coi, sao tao ko vào được blog ổng. Bực mình ghê!

    Trả lờiXóa
  8. @ Hiển: ukm. Chắc có lẽ thay vì hỏi sống để làm gì thì nên nghĩ làm thế nào để sống(đúng nghĩa), vì bạn nói đúng, khi đã quyết định làm 1 điều gì thì chắc chắn phải có lí do của nó. Vấn đề của mình là cn chọn trường thui, nhưng nó làm mình mệt mỏi. CẢM ƠN BẠN.(blog của bạn có nhiều điều để mình đọc, nhất là THẰN LẰN,và mấy entry bóng đá cũng hay, mang tính chủ quan ko khuôn khổ như báo chí, đọc đỡ bức xúc).Chúc 1 ngày tốt lành.
    @sơn ca: Đó cũng là mơ ước của mình, nhưng ít khi làm được :D.
    @Quỳnh: có thể 1 ngày nào đó, con đường mình đã chọn lại có thể dãn mình tới con đg mình ao ước, biết đâu.còn ngôi nhà, mình chỉ muốn nó hướng lên bầu trời.thank.

    Trả lờiXóa