Bài ca tôi trôi đi đâu?
Bạn có nghe được lời ca không Cỏ?
Tôi đương bay giữa muôn ngàn sóng vỗ
Về đến bên ngọn đồi của Gió
Nơi tôi vẫn ru bạn ngủ hằng đêm.
Khi tôi lượn bên trên mặt nước êm
Tôi có nghe được cả tiếng Người hát
Hoà vào lời ca tôi, len vào âm nhạc
Người với tôi cất lên bản hoà ca
Với ánh trăng sáng vằng vặc xa xa
Tôi là Gió - vũ điệu vô cùng tận.
Hình như người mang theo đôi cánh trắng...
Dưới chân tôi là cả biển rượu vang
Theo nhịp sóng đánh từng cơn bọt mạnh
Mùi hương say có hoà vào điệu nhạc
Cho bản hoà ca ru cỏ ngủ êm đềm...
"Giá như người biết ta như làn gió..."
Này hỡi Cỏ, em có nghe thấy chăng?
Có những thứ qua rồi, chỉ còn vương lại nỗi nhớ
Như ngọn gió bay qua cánh đồng cỏ
Có những thứ chưa đến, chỉ có nỗi nhớ đến trước tiên
Như lời ca từ đôi cánh trắng bay theo làn gió
Có những nỗi nhớ chẳng có cách chi thể hiện
Chỉ có thể ghi ra bằng lời thơ
Có những nỗi nhớ chẳng có cách chi để biết
Chỉ có thể cất lên bằng tiếng hát.
Khi con người lạc lối trong bao la của cơn say
Anh chỉ còn cách hy vọng
Và gửi hy vọng theo những làn gió.
Bài ca tôi trôi đi đâu?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét