Mây và sóng

Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say.

Thứ Hai, 20 tháng 4, 2009

Trọng Thuỷ

Anh đứng bên này triền sông
Nhìn về biển, ngắm mặt trời hồng
Quạ kêu tang tóc
Chân lê khó nhọc
Anh hỏi rằng: Có nên khóc hay không?

Đồng trắng mênh mông
Lây lất máu nồng
Tử sĩ nằm la liệt
Bá vương nào có thiết
Nát tan một cõi Cổ Loa thành
Khói lửa bốc lên giữa trời xanh.

Anh nhớ em, Mị Châu, nhiều lắm
Nhớ khi em sợ lấm bước trên đê
Một buổi chiều nơi non nước Phong Khê
Khẽ túm váy, chân trần em đi trên cỏ dại
Anh yêu em, anh yêu người con gái
Anh yêu em, anh yêu đoá hoa em hái lúc chiều thu
Lúc sương lên mà trời đẫm mây mù
Chốn đất Việt, xa quê hương cách trở.

Anh nhớ ngày cha con từ biệt
Quan quân quây quần đưa tiễn anh lên đường
Cha nhìn anh, rồi nhìn về Nam phương
Anh đã biết mình đang mang trong trách
Xa nước Tần, xa quê hương phương Bắc
Anh dấn thân vào cõi đất hoang vu.

Chí trai lớn tựa như sông như bể
An Dương Vương đâu phải dễ đùa chơi
Tần Vương chết, đất nước loạn một thời
Nhâm Ngao khuyên: Đà hãy làm vua nước Việt.
Anh như biết, mà cũng như không biết
Trở thành một phần trong giấc mộng đế vương.

Non sông này, non sông đất Việt Thường
Giờ về tay cha anh, Nam Việt Vương Vũ Đế
Anh có thể mà dường như không thể.

Cũng bởi vì chí trai rộng như bể như sông
Đâu thể phản quốc, phản cha vì nhan sắc má hồng.

Khói mù sông.
Hình như lông ngỗng áo em còn bay trong gió
Em có còn đó không
Mị Châu ơi?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét