Gió hoang vờn nhẹ cỏ chơi
Cú kêu sương tàn cỏ lạnh
Trở mình cỏ nhớ mặt trời
Ly ly nguyên thượng thảoNày trời cao kia ơi
(Bời bời cỏ mọc trên đồng)
Bạch Cư Dị
Này mây trắng kia ơi
Này gió mát kia ơi
Này vầng trăng kia ơi
Nép mình vào chốn nhỏ
Cỏ khẽ gọi cuộc đời.
Ôi nước mắt ai rơi?
Tears! tears! tears!Tôi là cỏ
In the night, in solitude, tears;
On the white shore dripping, dripping, suck’d in by the sand
Lệ! Lệ! Lệ!
Trong đêm, cô đơn, lệ trào
Trên bờ cát trắng, nhỏ xuống, nhỏ xuống, thấm dần vào
Walt Whitman
Tôi đã nghe người hát
Thanh âm vọng từ trời cao.
Ôi, đôi cánh nguời đẹp biết bao!
Phủ đầy lên tôi một màn trắng đục
Cánh người làm bằng ánh trăng sao?
Kìa, bạch hạc!Nhưng người đã bay xa
Cho ta mượn đôi cánh
Ta sẽ chẳng bay xa...
Tsangyang Gyatso (Đạt Lai Lạt Ma thứ VI)
Cánh nguời khuất ánh trăng tà
Còn lại cỏ ôm một màn đêm lạnh.
Buồn trông nội cỏ rầu rầuNgười bay đi mất
Nguyễn Du
Chìm vào mộng của người
Ngàn năm cỏ vẫn mọc
Để người hằng dạo chơi.
Cỏ
Cỏ
Cỏ
Trời
Trời
Trời
Cỏ muốn làm vũ trụ
Hay nguời muốn làm tôi?
Một em bé hỏi Cỏ là gìĐêm sương lạnh
Tôi biết trả lời sao?...
Walt Whitman
Cỏ khẽ chìm vào
Giấc mộng ngàn.
Nhạc vang vang
Rì rào gió vọng
Ánh trăng vàng.
Đông phương tiệm cao nại lạc hà?Mộng
(Bóng nắng cao rồi, vui mãi sao?)
Lý Bạch
Mộng
Mộng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét