Mây và sóng

Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say.

Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2009

Người - Mộng 8

Này Cỏ ơi,
Đã mấy lần bạn vào trong giấc mộng của tôi?

Xoè rộng cánh
Tung người lên
Đập thật mạnh
Tôi muốn bay thật cao
Tìm đến Ngọn đồi của gió
Nơi vầng trăng chỉ rõ
Rằng bạn đang chìm trong giấc ngủ say sưa.

Hỡi Cỏ!
Tôi biết tìm bạn nơi đâu bây giờ?

Trong giấc mơ
Tôi thấy tôi gần bạn lắm
Đó là những khi tôi trầm tư trên cỏ
Hay tôi kiếm tìm bạn giữa những vì sao
Hay lang thang trong những trận mưa rào
Cùng với bạn bên tai tôi ca hát
Có phải bạn là chủ thứ mùi hương nhàn nhạt
U buồn nhưng lại đẫm thanh tao
Thật ra bạn là gì vậy Cỏ?
Đối với thế giới này, phải chăng chỉ là một thực thể bé nhỏ?
Hay là cả một kiệt tác của tự nhiên?
Hay bạn là cái đẹp mỹ học do tôi tạo nên?
Hay bạn không hơn một khái niệm?
Hoặc bạn là một thứ ẩn dụ?
Hoặc bạn là tinh thần của vũ trụ vĩnh hằng?

Tôi không biết
Cánh tôi mỏi
Đầu tôi mệt
Thân tôi rã rời
Lại đành đáp xuống dòng suối
Không gian trước mặt tôi được chiếu sáng bởi một thứ ánh trăng bàng bạc
Cho tới chân trời, tôi vẫn thấy rõ
Nhưng tôi chẳng tìm được Ngọn đồi của Gió
Bạn ở đâu vậy, Cỏ của tôi?

Chân tôi khẽ lướt trên cánh đồng
Thật nhẹ nhàng, chẳng nỡ đạp lên hoa dại
Hoa dịu dàng vuốt cánh tôi mềm mại
Tôi muốn hét thật to tên bạn giữa đồng Trăng
Rồi tôi gục xuống bên một nụ hoa vàng.

Xa xa, đoá hải đường khẽ rụng...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét