Mây và sóng

Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say.

Thứ Năm, 30 tháng 4, 2009

Nụ cười (4)


Trong tất cả nụ cười từng quen thuộc với tôi, nụ cười của bạn dường như bí hiểm nhất. Trong số 3 nụ cười được tôi ghi lại, nụ cười của bạn dường như khó miêu tả nhất.

Tôi thậm chí còn không dám nhìn rõ đôi mắt bạn màu gì.

Nụ cười của bạn, tôi không dám nhìn lâu, thậm chí tôi cũng không dám nói chắc là nó có đẹp như ba nụ cười khác không. Nhưng nó thực sự bí hiểm. Và nó khiến tôi ngây ngất.

Sự bí hiểm ấy, tôi bắt gặp từ cái nhìn đầu tiên của tôi về phía bạn. Không chắc nó có phải là sự bí hiểm không nữa, hay tôi nên gọi nó bằng một cái tên khác?

Who ever lov'd that lov'd not at first sight?
(W.Shakespeare - As you like it)


Khi tôi nhìn ngắm bạn, ấy là ý chí sống vĩnh cửu của Schopenhauer đang ngắm nghía bạn đấy chứ!

Khi bạn cười, ấy là thời gian ngừng lại trong phút chốc, ấy là tim tôi chợt đông lại thành băng trong phút chốc. Rồi sau phút chốc ngắn ngủi ấy, chợt thời gian vùn vụt trôi trở lại và tim tôi lại đập trở lại những nhịp mạnh mẽ hơn bao giờ hết, đưa máu cuộn trào khắp cơ thể. Nụ cười của bạn bồng bềnh và huyền ảo hệt như một giấc mơ.

Ấy là giấc mơ chỉ có tôi và bạn, trước cổng trường. Tay trong tay, mắt chìm trong mắt. Và tiếng cười bạn trở nên thật nhẹ nhàng, sâu lắng, hoà vào tiếng dương cầm đâu đó vang lên trong vô thức tôi, hình như của Yiruma. Và lời bạn buông ra thật dịu dàng, đầy ẩn ý. Ôi, cái giấc mơ.

Chiều mưa hôm ấy, dường như vạn vật bắt đầu thay đổi.

Traveller, must you go?
(R.Tagore - The gardener)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét