Mây và sóng

Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say.

Thứ Năm, 30 tháng 4, 2009

Nụ cười (3)


I.

Nụ cười của bạn nở ra khi bạn nhìn tôi. Tôi hơi bị bất ngờ vì nụ cười tươi quá.

Nụ cười của bạn như giọt mưa lác đác rơi bên ngoài cửa sổ. Giọt mưa thu ấy rơi lộp độp vào ô cửa kính tựa như nụ cười của bạn rơi vào lòng tôi. Cũng lộp độp, cũng bất ngờ như vậy.

Lần đầu tiên, tôi nhìn một nụ cười, không đắm đuối, không mê say, mà với sự chiêm ngưỡng, với một sự thẩm mỹ. Đôi mắt tôi dán chặt vào nụ cười của bạn.

Trong nụ cười ấy, tôi tìm thấy được phần nào một chút yên bình, một chút vui vẻ, một chút thoải mái và một chút yêu. Tôi yêu lắm, tôi yêu cái đẹp trong nụ cười của bạn.

Bạn cứ cười nữa đi nhé. Để cho bạn vui mà tôi cũng vui. Bạn nhé!

II.

Một lần, tôi nhìn vào gương để xem nụ cười của mình. Nụ cười của tôi trong gương trông thật giả tạo và gượng ép. Từ đó, tôi hiếm khi cười trong gương.

Tôi nghĩ rằng nụ cười của tôi cũng đẹp. Đẹp như mọi nụ cười khác.

Tôi nghĩ rằng nụ cười của tôi hệt như một làn gió nhẹ. Làn gió ấy bay khắp nơi. Nó sà xuống bên ngọn cỏ, ve vuốt, ngọn cỏ ấy chính là nụ cười của bạn. Làn gió ấy vờn trên dòng suối, lắng nghe tiếng róc rách, dòng suối ấy chính là nụ cười của bạn. Làn gió ấy lại xuyên qua kẽ lá, thấm đẫm hơi mát của giọt sương, của giọt mưa còn đọng lại, làm tán lá rung lên. Tán là ấy, giọt nước ấy cũng chính là nụ cười của bạn.

Tôi nghĩ rằng nụ cười của tôi chính là làn gió ấy. Làn gió bay khắp thế gian. Làn gió đến bên một nụ cười. Nụ cười đó, chính là của bạn.

Thế nên, tôi nghĩ rằng, tôi chẳng cần phải nhìn vào gương cũng biết nụ cười của mình ra sao.

III.

Tôi không còn nhớ, nhưng tôi biết chắc chắn nụ cười của người phụ nữ nào tôi nhìn thấy đầu tiên. Đó là của mẹ tôi. Khi tôi ra đời.

Chắc hẳn đó là nụ cười đẹp nhất.

Có thể, sau này tôi lại có dịp được nhìn thấy nụ cười đó một lần nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét