Em nghĩ gì khi vốc một nắm cát
Rồi lặng nhìn cát chảy theo kẽ tay?
Em nghĩ gì khi vốc nước thật đầy
Rồi nước chảy để cho tay lạnh buốt?
Nếu em hiểu
Em sẽ biết tại sao tôi buồn.
Tôi đã viết bao nhiêu lần về Cỏ?
Và mấy lần về Đồng?
Lòng tôi đã từng buồn mênh mông
Trong một chiều gió thổi.
Nỗi u sầu tôi đã lần thành khối
Cuốn tôi bay vào trong những giấc mơ?
Em là Cỏ
Liệu có đọng lại chút sương
Cho vương lại một chút sầu lạnh giá.
Mùa đông ấy chẳng bao giờ quay lại
Ngày con tim tôi rung cảm những nhịp đầu.
Ôi
Cỏ tinh khôi, cỏ mỏng manh
Cỏ khiết thanh, cỏ mát lành
Tôi muốn gọi em như là cỏ.
Rồi lặng nhìn cát chảy theo kẽ tay?
Em nghĩ gì khi vốc nước thật đầy
Rồi nước chảy để cho tay lạnh buốt?
Nếu em hiểu
Em sẽ biết tại sao tôi buồn.
Tôi đã viết bao nhiêu lần về Cỏ?
Và mấy lần về Đồng?
Lòng tôi đã từng buồn mênh mông
Trong một chiều gió thổi.
Nỗi u sầu tôi đã lần thành khối
Cuốn tôi bay vào trong những giấc mơ?
Em là Cỏ
Liệu có đọng lại chút sương
Cho vương lại một chút sầu lạnh giá.
"Ở bên kia thành phố có sương mù
Ai hát đấy, ta buồn như cỏ dại"
(Nguyễn Việt Chiến)
Ai hát đấy, ta buồn như cỏ dại"
(Nguyễn Việt Chiến)
Mùa đông ấy chẳng bao giờ quay lại
Ngày con tim tôi rung cảm những nhịp đầu.
Ôi
Cỏ tinh khôi, cỏ mỏng manh
Cỏ khiết thanh, cỏ mát lành
Tôi muốn gọi em như là cỏ.
"Giấc mơ nào trên cỏ hãy còn xanh"
(Nguyễn Việt Chiến)
(Nguyễn Việt Chiến)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét