Mây và sóng

Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say.

Thứ Ba, 10 tháng 4, 2012

Một thiên nằm mộng

trích trong Một thiên nằm mộng - Nguyễn Ngọc Thuần


Trong giấc mơ em nằm nghiêng
Cùng đàn sẻ tóc nâu
Và em nghiêng chút nữa
Bầu trời đi lộn đầu.
Trong giấc mơ em thích buồn
Vừa buồn lệ vừa dài
Nỗi buồn em sẽ chảy
Hai dòng dài rất dài.
Trong giấc mơ em làm anh
Một ông anh tay to
Nắm một đàn em nhỏ
Vừa nắm vừa than thở
Ôi đàn em dại khờ
Khuôn mặt đầy giấc mơ
(Ngu si mà thấy ghét...)
Bây giờ em vẫn nằm
Vừa nằm em vừa mơ
Em muốn nghiêng xuống nữa...
Em thích mình đau khổ
Đau khổ và nằm nghiêng
Khi nằm nghiêng em thấy
Đau khổ nhiều quá chừng..
Hôm qua em thức dậy
Đau khổ đã hết rồi
Buồn sao lại thế nhỉ
Không kéo dài hết đêm.
Trong mơ em thích cười
Nụ cười dài hai giây
Và một nụ đau khổ
Kéo dài hơn ban ngày.
Mẹ gọi em hai lần
Em trốn vào giấc mơ
Em đi đường cửa sổ
Em đi đường chim bay
Một con chim thật lớn
Lạc đường trong ban ngày.


______________________

Mẹ hay nói, khi các con đi ngủ, mẹ thấy căn nhà như vắng đi hai người. Chỉ còn trơ lại một mình mẹ. Em biết mẹ muốn nói em và anh Toàn nhiều chuyện. Nhưng em vẫn nghĩ đúng là như thế. Khi một người đi ngủ là người ấy đi vắng. Họ vẫn nằm đây nhưng thực ra họ đang đi đâu đó rất xa.

______________________

Có khi trong một giấc ngủ, em thấy mình đi vắng rất nhiều lần. Em về rồi em lại đi. Loáng thoáng mang trên vai cả cái lạnh. Cũng có khi em chẳng đi đâu xa, lang thang ra khúc sân trước nhà rồi ngồi mãi ở đó. Thật kỳ lạ. Trong khi em lại rất muốn đi xa, đi vạn dặm, đi giang hồ giữa biển khơi thách đấu cùng thủy quái , mặc cho chúng thét gào phô cái răng nanh vàng.

_____________________

Đôi lúc em vẫn nghĩ một ngày mát trời nào đó, bố sẽ dẫn em ra biển khơi. Hai bố con, mỗi người một tay chèo, chèo một mạch sang kia bờ thế giới, nơi có hai con sông, một con sông sữa bò và một con sông buồn. Mỗi lúc buồn vì không có gì chơi, người ta ra sông để vứt nỗi buồn xuống đó. Ở bờ thế giới còn nhiều thứ nữa chẳng hạn như những đôi cánh. Cánh nhiều đến nỗi người ta bực bội vì không biết bay đi đâu. Khắp chín phương trời người ta đã đi cả rồi. Thế là rình rình vứt cánh sang nhà hàng xóm như đổ rác vậy. Người ta chuyển sang đi bộ.

2 nhận xét:

  1. trời, lâu lắm rồi mình không đọc Nguyễn Ngọc Thuần. Quyển đầu tiên (và duy nhất cho tới nay) mà tớ đọc là quyển Quý Hiển (hình như) rất thích này - Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ.

    mà tớ định nói là tớ thích bài thơ đó ghê gớm.

    "Em muốn nghiêng xuống nữa...
    Em thích mình đau khổ
    Đau khổ và nằm nghiêng
    Khi nằm nghiêng em thấy
    Đau khổ nhiều quá chừng.."

    "Trong mơ em thích cười
    Nụ cười dài hai giây
    Và một nụ đau khổ
    Kéo dài hơn ban ngày."

    Omega, omega, omega..

    Trả lờiXóa
  2. Tớ cũng thích đoạn đó nhất đấy!

    Hôm nọ tớ đọc được bài phỏng vấn Nguyễn Ngọc Thuần năm 2011, ổng nói là ổng thay đổi nhiều rồi, văn của ổng chắc cũng vậy. Hình như là vậy thật, cái cuốn Chuyện tào lao của ổng viết không còn phong cách Mở cửa sổ và Nằm mộng nữa rồi. Nhà tớ còn cuốn Cha và con và tàu bay với lại cuốn Trên đồi cao chăn bầy thiên sứ. Hè này về nhà tớ sẽ đọc, hy vọng là phong cách ấy vẫn còn.

    Trả lờiXóa