Mây và sóng

Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say.

Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

Phải em sao

[Cao Huân]

Đúng, tiêu đề hoàn toàn vô nghĩa, nhưng ghép những chữ cái đầu lại sẽ thành 1 cụm từ đã quá đỗi quen thuộc : PES.

PES là một nghệ thuật, người chơi PES là một nghệ sĩ. Câu nói ấy hoàn toàn không chút sáo rỗng, nếu biết rằng bấm L2+analog R sang phải thì cầu thủ sẽ đi cua, đè L2 mà ấn analog R thì cầu thủ sẽ dít banh qua người đối phương, còn dại dột bấm 1 lúc analog L+R thì từ nghệ sĩ bạn sẽ biến thành kịch sĩ sân cỏ (Không tin thử đi rồi biết).

Chơi PES, nghĩa là ta đang tham gia vào một sân khấu hoành tráng (thường thì) kéo dài từ 10-15' với 22 nghệ sĩ trên sân, 20 trong số đó sẽ thể hiện đươc chính mình thông qua người chơi. Khi gamepad được cầm lên thì cũng là lúc giây phút phấn khích tột đỉnh sắp bắt đầu. Những tiếng la ó cứ thế vang lên như một khúc ca trầm bổng, những ly trà đá vơi dần sau những màn uống nước ăn mừng, mà thường là không kéo dài lâu vì trọng tài PES thổi việt vị rất lạ.

Vài dòng viết lách chỉ để nhớ về 1 thời oanh liệt mà không thể thiếu vai trò lãnh đạo của tiệm PES đối diện trường...

Phải, chính tiệm PES ấy, nơi mà những chàng trai Hôi cười Hóa 08-11 đã tìm thấy lý do hàng ngày đến trường của mình, nơi làm họ xao động những lúc 7h45 sáng thứ 5 vì không biết nên ở lại lớp sinh hoạt CN với thầy Tân Hoàng hay tranh thủ qua làm 1 ván (vì thường là thầy không hay sinh hoạt lắm), nơi mà những câu nói bất hủ được xướng lên như "Chuyền khó... cho mày lên trình" hay "Đỏ hả, vậy chuồi Robben trước cho tao" cũng như "Không sao, đội mình thẻ đỏ cho nó bước ngoặt, 1 hồi mình thắng chắc", nơi ẩn chứa một thế giới ảo mà thủ môn Wojciech Tomasz Szczęsny cao đến 220cm... Đối với mỗi người, quán PES có 1 ý nghĩa khác nhau, sẽ không bao giờ viết sao cho đủ.

Tự hỏi: Biết bao giờ mới được mặc lại bộ đồng phục, chạy ào từ lầu 2 xuống, băng qua đường, dừng lại trước xe bánh mì+xôi ( nay đã thêm bánh ướt và bánh Malaysia) dặn cho con nhiều thịt đừng lấy ruốc khô, lững thững bước vào chốn thiên đường trong con hẻm nhỏ yên lặng đây?

Đấy là lúc nên tiếc nuối chứ nhỉ?

Singapore, 20h35 - 22/7/11. Một ngày mưa và đêm nồng ẩm.

P.S.: Chị PES có fb nhớ add em. Thương nhớ nhiều.

(from Facebook của Cao Huân)

4 nhận xét:

  1. Mỗi năm đến hè lòng mang mác buồn :)

    Trả lờiXóa
  2. Last summer, I gave you my heart :d

    Trả lờiXóa
  3. Tao Cao Huân đây. Giờ mới đọc. Vi phạm bản quyền rồi.

    Trả lờiXóa
  4. Biên tên tác giả hai ba lần thế kia mà.

    Trả lờiXóa