Khi trời tối, tới lượt Umbreon bước xuống từ tán cây. Nó hỏi tôi ngay lập tức. "Espeon đã nói những gì dưới ánh mặt trời?".
Tôi lắc đầu. Chẳng nói gì. Có lẽ Umbreon cũng biết thế đã là đủ.
Umbreon bước đi dưới trăng. Nó hấp thụ ánh trăng như thể đó là nguồn năng lượng, như thể Espeon hấp thụ ánh sáng mặt trời. Những vòng tròn màu vàng trên người nó sáng rực rỡ. Đôi mắt nó mở to và đỏ rực. Toàn bộ cơ thể Umbreon như phát ra một linh khí thần thánh.
Tôi thấy Umbreon như một vị thần. Nó như Anubis vừa bước ra từ màn đêm, từ những bức tranh tường cổ vẽ trên Kim tự tháp.
Umbreon đã biến mất. Nó thoắt ẩn thoắt hiện. Nó không biết những gì Espeon biết. Nó ngự trị trong bóng đêm. Espeon biết cả sáng lẫn tối. Espeon biết mọi thứ. Umbreon chỉ đơn giản là không biết. Nó nhìn qua màn đêm.
"Ta sẽ nói những gì trong màn đêm mông lung?"
_________________
Trong màn đêm, mọi thứ đều êm đềm và tĩnh lặng.
Màn đêm cất giấu trong những ngõ ngách của nó nhiều thứ, nhiều thứ quý báu, nhiều điều bí mật.
Nhưng nó không nói ra.
Vì thế, Umbreon không biết gì cả, nhưng nó biết trong màn đêm có gì. Đó chính là điều Espeon không biết. Gió cũng không biết, chim cũng không biết, cá cũng không biết, Vaporeon không biết, Flareon không biết, Jolteon không biết, Leafeon và Glaceon cũng không biết. Cheshire không biết.
Hình như tôi biết.
_________________
Umbreon cuối cùng cũng không nói. Nó biết trong bóng đêm, im lặng là điều tuyệt vời và đẹp đẽ nhất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét