Mây và sóng

Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say.

Thứ Tư, 15 tháng 12, 2010

Espeon

Rồi cũng một ngày, Espeon bước xuống khỏi tán cây. Nó đi lòng vòng quanh khu đất trống. Gió mơn man nhè nhẹ những sợi lông màu hoa cà.

Tôi sẽ nhìn thấy Espeon đi giữa những khóm tử đinh hương tím rực. Espeon biết tôi đang nhìn, nó còn biết tôi sẽ nhìn. Nó biết cả khi nào tôi sẽ thôi không nhìn nó. Nó biết hết.

Cái đuôi chạc cây của nó biết hết.

Espeon không nói gì. Nó chỉ nhìn về phía mặt trời. Mặt trời cho nó nguồn năng lượng. Hệt như mặt trời từng cho tôi nguồn năng lượng.

Tôi lẩm nhẩm hát những chữ trong vô thức: "Nekomata, Nekomata..."

Tôi thấy tôi như nằm im giữa quả đồi. Espeon ngồi cạnh bên. Nó đang liếm bộ lông chứa đầy năng lượng. Nó đang liếm linh hồn của nó. Tôi đang nằm im, linh hồn của tôi không động cựa.

"Con gái tôi đương thì
lang thang làm vu nữ(1) 
trên bờ biển Tago
nàng đọc kinh trên cát..." 
(trong Ryojin Hisho(2))

Giá cứ nằm ngửa
Để thấy ánh dương
Mộng trường mộng trường
Xuân đông thu hạ.

Một hôm, Espeon đã nói: "Thế đã đủ chưa?". Nó nói với cành cây, với ngọn cỏ, với cơn gió, với Umbreon đang phiêu diêu nơi nào đó, với con mèo Cheshire có nụ cười nhe răng vẫn còn hiện hữu sau khi cơ thể nó biến mất, hay là Espeon đang nói với tôi? Tôi chỉ im lặng. 

Tôi không biết. Umbreon không biết. Cheshire không biết. Cá không biết. Chim không biết. Espeon là người hỏi, lại càng không biết.

"Tôi đi đây
Nhưng nếu em đợi
Như cây thông gầy
Đứng trên đỉnh núi
Tôi lại về ngay."
(Yukihira - Hyakunin Isshu)

Tôi chỉ tiếp tục lẩm nhẩm
-Nekomata. Nekomata.



_________________
Chú thích:
(1) Vu nữ: Miko
(2) Ryojin Hisho: "Thầm nhặt bụi trần" -  Tuyển tập thơ thời kỳ Heian, do Thiên hoàng Go-Shirakawa biên soạn. 

Thơ dùng bản dịch của Nhật Chiêu.
Nguồn ảnh: http://www.flickr.com/photos/lilly_photos/5231505806/sizes/l/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét