Mây và sóng

Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say.

Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2011

Alone in the night with the moon

Tôi đã mơ thấy những vụ nổ sao Siêu mới (supernova). Khi tôi nói "những" thì đích thị là không chỉ một lần. Tuy đó không phải là giấc mơ của hôm nay, thế nhưng có thứ gì đó khiến tôi nhớ lại những giấc mơ về sao Siêu mới.

Những giấc mơ về các thiên thể của tôi không chỉ có sao Siêu mới. Tôi từng mơ thấy mặt trăng to gấp cũng phải cả mấy chục lần kích thước của nó. Đó là một giấc mơ khoàng hai, ba năm trước, khi tôi phóng xe hơi ở một đại lộ nào đó có vẻ ở Manhattan (hay ít nhất là tôi nghĩ như vậy), khi nhìn sang phía tay phải (tôi vẫn nhớ rõ chi tiết này), tôi thấy một mặt trăng to đùng, với đầy những miệng núi lửa, và sáng vằng vặc. Đó là một khung cảnh y như trong truyện tranh hay hoạt hình hay các bức ảnh ghép. Kiểu như thế này:


Cũng có lần tôi mơ thấy các mặt trời. Hai hay nhiều hơn gì đấy. Mặt trời sáng lóa.

Còn tối hôm qua, tôi không mơ gì về các thiên thể cả.

Những giấc mơ kỳ lạ của tôi, tôi rất muốn có thể chia sẻ cùng ai đó. Tôi muốn được dẫn ai đó vào giấc mơ của mình, để chỉ cho họ xem, à, cái này này, tớ nghĩ nó nghĩa là thế này, thế kia, cái kia, hình như tớ mơ thấy nó mấy lần rồi, trông rất quen quen,... Tôi muốn cho họ thấy những thứ mà đáng lẽ chỉ có tôi được thấy.

Nhưng tôi dần nhận ra rằng, trong cuộc đời này, có nhiều thứ chúng ta phải tự làm một mình, làm trong nỗi cô đơn không phải do tự nguyện, nỗi cô đơn gắn chặt với chúng ta. Mơ là một trong những chuyện như vậy. Dù có bao nhiêu người đi bên cạnh, chúng ta vẫn phải tự lê bước  trên con đường cuộc đời mình, bằng chính đôi chân của mình. Dù gì, chúng ta vẫn phải đi một mình. Một mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét