Mây và sóng

Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say.

Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2009

Nỗi lo sợ


Con mèo nhỏ.

Nó bước đi trong làn sương. Bàn chân tròn tròn có những cái núm đệm mềm mại khe khẽ giẫm lên những hạt sương long lanh óng ánh. Cái mũi nó chốc chốc lại hếch lên, ngửi ngửi, chốc chốc lại cúi xuống, ngửi ngửi. Đồng tử trong con mắt trong veo như thủy tinh của nó giãn ra hết cỡ. Một đôi mắt tròn xoe. Nó bước đi trong làn sương.

Nó bước đi, tịnh không một tiếng động. Chậm rãi, chậm rãi, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng. Bốn cái chân nhỏ, thanh thoát, quý phái đứng trên bốn cái đệm, khoan thai, đủng đỉnh giẫm lên đâu đó trên mặt đất thấm đẫm sương.

Nó dừng lại bên bờ rào, cúi xuống hít ngửi rồi ngoạm nhấm nháp vài cọng cỏ. Nó đứng lại, khum xuống tròn tròn như một túm bông bên khe đá dùng cái lưỡi liếm một ít nước. Rồi chính cái lưỡi thô ráp ấy được nó dùng để liếm láp bộ lông vàng của mình.

Nó là một con mèo vàng, đi trong làn sương.

___________________

Con mèo khẽ nói với Schrödinger:
- Chuyện gì xảy ra nếu tôi là nửa con mèo chết và nửa con mèo sống.
- Mày sẽ không còn là một con mèo sống nữa, cũng chẳng phải một con mèo chết. Hàm sóng là một sự chồng chập giữa 50% mèo sống và 50% mèo chết. Nhưng đấy là hành trạng biểu diễn của hệ, còn mày, mày hoặc sống hoặc chết.
- Ai đảm bảo tôi hoặc sống hoặc chết? Ai là người quan sát?
- Mày chính là người quan sát của mày. Trạng thái của mày độc lập với việc quan sát. Nếu mày hiểu ta đang nói gì.

Con mèo lắc đầu, và kêu "Meo". Việc tôi sống hay chết thuộc về 2 vũ trụ khác nhau.

___________________

Con mèo trèo lên một cái cây cao thật cao. Nó bắt đầu lo sợ.

Sinh tồn là bất an.

Con mèo cảm thấy nó muốn đọc Kierkegaard.

___________________

Mọi người đều biết một thực tế là có những chân lý cảm xúc mang tính chủ quan. Tôi yêu con mèo của tôi, nhưng đấy không phải là chân lý tôi đòi hỏi mọi người chia sẻ. Sự hờ hững của mọi người không có nghĩa là chân lý ấy không đúng - với tôi.

(Dave Robinson - Introducing Kierkegaard - NXB Trẻ)

___________________

Bạn cũng lo sợ như tôi chứ? Nỗi sợ là một điều thường trực.

Tôi muốn nói với bạn rằng: có lẽ chúng ta có những nỗi sợ giống nhau.

Tôi và bạn có cả một tuổi trẻ phía trước. Trước mắt, cứ nắm tay mà bước đến phía trước, bạn nhé. Bạn yêu quý của tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét