Mây và sóng

Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say.

Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2013

Những phụ nữ chiều

Một lần đi ngang tôi thấy những người phụ nữ ngồi trên đồi cỏ. Vài người ngồi ngẩn ngơ, vài người ngồi thổi những tia nắng vào trong gió.

Tôi đứng lặng nhìn họ, cảm thấy buổi chiều mới toanh của mình bỗng trở thành một buổi chiều cũ kỹ, rồi bị thổi bay đi mất. Tôi luống cuống xoay quanh tìm lại buổi chiều của mình nhưng rồi lại giật mình tự cười bảo mình dở hơi vì buổi chiều vẫn còn giắt trên vành tai trái của tôi.

Những người phụ nữ trông thật dễ mến. Đúng hơn là họ rất dễ thương. Họ bắt đầu đứng dậy, rồi vui vẻ bỏ đi, nụ cười không hề tắt. Tôi đứng từ dưới và gọi vọng lên, "Cho tôi đi theo với được không?".

Một cô bé đáp, "Không được đâu. Gió thổi đi mất rồi."

"Tại sao gió lại thổi đi?"

"Vì nắng ở lại phía kia."

Tôi không biết thế nào, đành trở về nhà với buổi chiều của mình.

___________

Espeon hỏi tôi viết cái gì vậy. Umbreon chỉ lẳng lặng ngồi im, và ngáp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét