Mây và sóng

Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say.

Thứ Bảy, 24 tháng 3, 2012

Chúng ta đã làm điều đó với tất cả sự thận trọng của mình

Ảnh: Robin Utretch ở National Geographic

Tôi hỏi Espeon tôi nên làm gì trong trường hợp này. Nó bảo tôi nên đợi. Hãy đợi như tôi từng đợi. Hãy chờ như tôi từng chờ. Tôi đã chờ đã đợi như được như vậy thì tôi cũng sẽ đợi sẽ chờ được nữa thôi.

Tôi hỏi Espeon rằng lúc trước khi chúng ta - tôi, Espeon và Umbreon - làm điều đó, chúng ta đã làm như thế nào. Nó bảo chúng ta đã làm bằng tất cả sự thận trọng. Umbreon xen vào, nó nói, nỗi buồn không có ích gì trong trường hợp này.

Espeon nói đúng. Tôi đã làm điều đó với tất cả sự thận trọng của mình. Khi ở bên đường những con gà còn gáy và gió còn thổi những nụ hôn trên cỏ thì tôi vẫn ngồi và đợi. Ai đó gọi, tôi cũng ừ và vẫn đợi. Tôi đợi cho đến lúc thích hợp.

Umbreon cũng đúng. Tôi tự cười với mình. Trong bóng tối luôn ẩn những nụ cười rạng rỡ nhất mà chẳng ai, ngoại trừ Umbreon biết.

Trong cái không khí tươi đẹp này, phải chăng chúng tôi, trong lúc đợi, nên ngồi lại và bàn chuyện về vẻ đẹp của mùa xuân? Mặc cho những người bên kia đường làm gì, mặc cho họ có cẩn thận không. Vì chưng tôi không biết, nên tốt nhất là cứ đợi vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét