Mây và sóng

Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say.

Thứ Năm, 24 tháng 11, 2011

Điều còn sót lại

Điều duy nhất còn sót lại khi tôi bay đi
Đó là niềm tin của tôi ở lại.


Những trở ngại vẫn lửng lơ ở đó
Và những thất bại vẫn ở lưng chừng trời
Khi tôi bay đi trong một chiều gió
Tôi cất niềm tin của mình ở lại một nơi
Nơi mà tôi nghĩ sẽ phủ xanh đầy cỏ
Vào một ngày gần bạn sẽ đến dạo chơi
Mây sẽ cao và mặt trời sẽ đỏ
Rồi nắng sẽ tan và nước sẽ rơi
Rồi bóng câu sẽ phi qua cửa sổ
Nhưng niềm tin của tôi không mục rữa rã rời.

Vào một ngày gần bạn sẽ lại dạo chơi
Hãy hít thật sâu mùi cỏ vừa mọc
Hãy lắng nghe rằng nước đang bốc hơi
Hãy cúi nhìn những giọt sương đang khóc
Vì niềm tin của tôi lại vừa ra đời.

Tôi không ở đây, nơi niềm tin tôi ở
Tôi gửi niềm tin ở lại cho cuộc đời
Cho bố mẹ, cho gia đình, cho đất nước
Cho con mèo ban sáng, cho thành phố tối trời
Và niềm tin tôi giấu nơi cỏ mọc
Tôi để giành cho bạn của tôi.

Ta đã đến, đã thấy, đã chinh phục
Caesar
Và sẽ về trong nắng mới tinh khôi.




____________
Hình: Oải hương ở Winchester.

2 nhận xét:

  1. Nhân tiện, mình muốn hỏi bạn: bạn có về Việt Nam sau khi học xong? Câu này mình luôn muốn hỏi những du học sinh, rằng liệu họ có trở về để bỏ công sức ra trả nợ cho quốc gia, trả nợ cho những gì thế hệ trước đã đi vay mượn.

    À, mình nhớ đã đọc một bài dịch của bạn về Kim Nhật Thành, tiêu đề là "chúng ta không có gì phải ghen tị với thế giới". Câu đó là tiêu đề bạn đặt hay sao vậy? Nghe nó "AQ" quá :D

    Trả lờiXóa
  2. Đó là chuyện của tương lai, bây giờ nói về mà sau này không về thì cũng thế thôi bạn ạ. Nói chung là không biết được tương lai sẽ thế nào, nhưng thành phố có một mối dây liên kết mình chặt chẽ, gia đình, bạn bè cũng vậy. Con người không thể sống hoài ở 1 chốn không phải quê hương.

    Cái tiêu đề của bài dịch đó là tiêu đề của cuốn sách, đã ghi rõ ở bài đó rồi. Tựa của sách là "Nothing to envy", lấy theo tên 1 bài hát của Bắc Triều Tiên.

    Trả lờiXóa