Mây và sóng

Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say.

Thứ Năm, 25 tháng 6, 2009

Anh có nghe không

(Bài thơ của Văn Cao đăng trên Giai phẩm mùa xuân.)

Cửa đóng lại từ chín giờ

Không một cuốn sách chờ đợi

Dù những ngôi sao đang nở trên trời

Dù đêm mùa xuân bắt đầu trở lại


Tất cả hướng về biển

Bọt cứ tan trên bãi cát xa

Mà cửa bể vẫn im lìm chưa mở


Bao giờ nghe được bản tình ca

Bao giờ bình yên xem một tranh tĩnh vật

Bao giờ

Bao giờ chúng nó đi tất cả


Những con người không phải của chúng ta

Vẫn ngày ngày ngày ngang nhiên sống


Chúng nó còn ở lại

Trong những áo dài đen nham hiểm

Bẻ cổ bẻ chân đeo tội ác cho người


Chúng nó còn ở lại

Trong những tủ sách gia đình

Ở điếu thuốc trên môi những em bé mười lăm

Từng bước chân các cô gái

Từng con đường từng bãi cỏ từng bóng tối

Mắt quầng thâm còn nhỡ mãi đêm


Chúng nó còn ở lại

Trong những tuổi bốn mươi

Đang đi vào cuộc sống

Như nấm mọc trên những thân gỗ mục


Người bán giấy cũ

Đã hết những trang tiểu thuyết ế

Những trang báo ngày xưa

Đang bán đến những trang sách mới

Những bài thơ mới nhất của anh


Anh muốn giơ tay lên mặt trời

Để vui da mình hồng hồng sắc máu

Mấy năm một điệu sáo

Như giọng máy nước thâu đêm chảy


Chung quanh còn những người khôn ngoan

Không có mồm

Mắt không bao giờ nhìn thẳng


Những con mèo ngủ yên trên ghế

Trong một cuộc dọn nhà


Những con sên chưa dám ló đầu ra

Những cây leo càng ngày càng, tốt lá


Một nửa thế giới

Một nửa tâm hồn

Một nửa thế kỷ

Chưa khai thác xong


Bây giờ không còn những tiểng nổ to

Nhưng còn những tiếng rạn vỡ

Có thể thu hết những khẩu súng phản động

Nhưng vẫn còn

Những khẩu súng đưa người tự tử.


Anh có nghe thấy không

Chỗ nào cũng có tiếng

Chưa nói lên


Những người của chúng ta

Đang mờ mờ xuất hiện

Le lói hy vọng

Trên những cánh đồng lầy


Nghìn năm cũ phủ mất nhiều giá trị

Đốt nghìn kinh chưa thắp sáng cuộc đời


Vào một cuộc đấu tranh mới

Với những người không phải của chúng ta

Anh có nghe thấy không


Vào một cuộc đấu tranh mới

Để mở tung các cánh cửa sổ

Mở tung các cửa bể

Và tung ra hàng loạt hàng loạt

Những con người thật của chúng ta.

1 nhận xét:

  1. Nghĩ lại tội nghiệp các cụ NHGP. Thơ thế này thì có gì đâu...

    Trả lờiXóa