Tôi đi theo Espeon vào một căn phòng. Căn phòng tối om. Espeon bảo hẳn tôi phải quen thuộc với căn phòng này lắm. Tôi nhìn quanh quất, có lẽ tôi từng nhìn thấy trong vài giấc mơ. Những giấc mơ hẳn đã xa vời lắm.
Trong căn phòng tối om, tôi chẳng thấy gì ngoài Umbreon đang ngủ. Nó đang ngủ, nhưng cũng có thể nó đang thức. Trong bóng tối, chẳng ai biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi hỏi, mở cửa số ra chăng? Tôi hỏi Espeon nhưng dường như tôi hỏi bóng đêm.
Espeon bảo chuyện đó tôi phải tự quyết định. Chưa bao giờ trong đời mình tôi xem việc mở hay đóng cửa sổ là một quyết định khó khăn cả. Nhưng lần này, tôi chẳng biết làm sao. Tôi quyết định sẽ không mở cửa sổ nữa.
Bóng tối đột nhiên mở ra trước mắt tôi bao điều trước đây tôi chưa từng nhìn thấy. Hẳn tôi đã quá chú tâm vào ánh sáng. Khi ánh sáng mất đi, tôi trở về với bản nguyên cô đơn của mình. Không, Espeon bảo, ánh sáng không mất đi, ánh sáng ở ngoài kia, chúng ta đang ở giữa bóng tối và ánh sáng. Umbreon không nói gì, nó khẽ ngẩng đầu, tôi thấy nó đang thở nhẹ.
Khi Umbreon thở nhẹ, tôi nghe thấy cả hơi thở của tôi, của cả Espeon. Cả ba chúng tôi thở cùng một nhịp. Giữa bóng tối và ánh sáng, giữa bốn bề kín bưng, giữa đống cửa sổ không mở. Giữa hình ảnh những chiếc xe đạp chạy qua cây cầu ở thành phố nào đó từng hiện lên trên tivi. Giữa những lời Cá nói nhẹ nhàng như gió thổi. Giữa lá và hoa biết bay. Giữa những cây tỏi tôi trồng hôm qua.
Không cần phải ôm Espeon và Umbreon vào lòng, tôi biết tôi yêu ánh sáng và bóng tối tha thiết.
.............
Ai đó ngoài kia hét lên rằng Fuka-Eri đã bỏ rơi tôi ở Thị trấn Mèo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét