Mây và sóng

Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say.

Thứ Tư, 18 tháng 11, 2009

Nụ cười (5)


Đây là bài "Nụ cười" thứ 5 của tôi. Như vậy, trước đây tôi đã miêu tả 4 nụ cười, cộng với cả nụ cười của tôi, vậy là 5.

Cũng phải lâu thật lâu, kể từ sau khi viết "Nụ cười (4)", tôi mới lại tiếp tục viết "Nụ cười (5)", cũng phải gần một năm rồi. Một năm, mọi chuyện nhanh như gió thoảng vậy, thoáng một cái, đã hết một năm, nhiều thứ thay đổi ghê gớm.

Tôi đã không còn viết nhiều như ngày xưa, phong cách có lẽ cũng thay đổi một chút. Một năm rồi mà. Nụ cười cũng chẳng còn như cũ.
_______________________

Tôi không muốn dùng lại phép so sánh của Hoàng Cầm để miêu tả nụ cười của bạn. Nhưng quả thực, nụ cười của bạn hệt như mùa thu tỏa nắng vậy.

Mùa thu đi qua trên những làn gió mơn man cùng với nắng âm u chỉ chực chờ tắt những lúc chiều buông. Nụ cười của bạn lại như những tia nắng nhẹ ban trưa bừng tỉnh, không gắt gỏng như nắng hạ, chẳng ngạo nghễ như nắng xuân, cũng không hề bẽn lẽn như nắng đông. Nắng thu ban trưa chỉ nhẹ nhàng phơ phất trong cơn gió thoảng, nhẹ nhàng lướt trên da thịt để lại những dư âm êm dịu lâng lâng, hệt như ve vuốt mái tóc một người con gái.

Nụ cười của bạn mang trong mình những tia nắng, hay đó chính là ấn tượng của tôi với nụ cười. Những tia nắng ấy vươn ra, ấm áp, mênh mang. Tôi chợt thấy vạn vật sáng bừng với thênh thang trước mặt và bao la trên đầu. Tôi như một làn gió nhẹ mùa thu, ngang qua bầu trời.

Chúng ta sống trong những ngày nắng đẹp
Trời xanh trong và gợn một chút mây
Trên đồng xanh bầy trẻ nhởn nhơ bay

Nụ cười của bạn là nụ cười đẹp nhất tôi từng được thấy. Nụ cười của bạn như một tạo vật, một sinh linh đẹp đẽ của ánh sáng.

Chiêm ngưỡng nụ cười, tôi thấy mình hạnh phúc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét